Cảm Giác Bị Quấy Rối Sẽ Ra Sao
Chào, mình biết đây là một chủ đề nhạy cảm và thực sự mình thấy khá hiếm người chia sẻ bởi nhiều khả năng nó có thể khá khó chịu với bạn. Mình vẫn sẽ chia sẻ trải nghiệm bản thân, vì vậy, hãy pass qua nếu chưa chắc chắn một tâm lí vững nhé!
Tất cả chúng ta đều biết về quấy rối, thậm chí nhìn thấy, thậm chí trải nghiệm nó. Nó không phải trải nghiệm hay ho và hoàn toàn có thể làm bạn dằn vặt, đau khổ. Phải, mình hiểu, dưới danh nghĩa là một nạn nhân. Nhưng nói qua về quấy rối một chút nhé!
Quấy rối, hiểu đơn giản là những hành động gây ảnh hưởng xấu đến người bị quấy rối, ví dụ như công kích, hạ nhục, đe dọa.
Từ giờ, mình sẽ đề cập nhiều hơn về QUẤY RỐI TÌNH DỤC
Quấy rối tình dục đến với mình ngay từ khi mình chưa biết đến khái niệm đó, à ha, có thể bạn đoán đúng rồi, đó là khi mình bé xíu, 4-5 tuổi gì đấy, trong một khuôn mặt xấu xí và quê cực kì, quần áo mặc cho con nít hồi đấy thì cũng chả bắt mắt, lung linh hay đẹp đẽ gì cả, nên nếu ai nói do ngựa ngựa, ăn mặc sao thì mới bị vậy thì xin hãy nhớ rằng, người gặp chuyện đó đang là MỘT ĐỨA TRẺ 5 TUỔI!
Hôm đó, mình được ba đưa đến nhà sách trên đường Nguyễn Thái Sơn (mình không có đánh đồng tất cả các chi nhánh của nhà sách này đều vậy nhen, à, cái chi nhánh này bị gỡ bỏ rồi, bạn nào muốn biết rõ thì ib đi, chứ sợ đụng chuyện làm ăn người ta thì lại bị ghim). Thì cũng bước vào bình thường, xong ba với mình muốn xem hai loại sách khác nhau nên rẽ ra đi riêng để kiếm cho dễ. Mình đi thẳng, rồi rẽ trái vài bước chân là tới ngay khu yêu thích, khu truyện tranh! Ba ít khi cho đọc ở nhà nên tới nhà sách là phải tranh thủ ngay.
Điều tệ hại nhất, kinh tởm nhất cũng tới rồi đấy. Mình nghĩ ông chú đó là quản lí hay nhân viên gì đấy, vì trông cũng đứng tuổi, chắc phải trên cả ba mình rồi, mặc đồ làm việc ở nhà sách, bước tới từ đằng sau. Mình lúc đó chưa hiểu gì, quay qua nhìn, ổng cười, mình cũng cười trừ cho lịch sự. Ổng tới gần, hỏi:
- Con có cần chú kiếm giúp gì không? (vâng, tuyệt đấy, còn biết mình đáng tuổi cháu cơ)
- Dạ không, cháu đọc qua truyện xíu thôi chú
Bầu không khí im lặng. Mình nghĩ chắc ổng đi rồi, nên cũng chẳng để tâm gì hết. Rồi tự nhiên, ổng đưa tay ra ôm vòng qua người mình từ phía sau, luồn qua áo. Mình cứng người luôn. Không phải sợ, vì có hiểu gì đâu mà sợ, mà không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết nên phản ứng ra sao mới phải. Quay đầu nhìn thì thấy mặt ông chú này. Mình bắt đầu thấy sởn tóc gáy với nụ cười của ổng rồi đấy. Ông ghé mặt vào tai mình, thì thầm:
- Để chú giúp con thấy sướng nha
Rồi sờ xuống dưới, dưới đâu thì ai cũng biết rồi, cách rốn 3 phân, thử đo là biết ngay í mà. Bạn nghĩ mình sợ chưa? Chưa, vì vẫn không hiểu ổng đang làm gì, trong đầu toàn những câu hỏi kiểu:
- Chú này đang làm gì thế nhờ?
- Sao chỗ đó dơ vậy mà sờ?
- Mà tại sao lại sờ người mình?
- Mà sướng là gì nhỉ?
Bạn nói mình ngu, đúng, vì mình không được ai dạy bảo vệ bản thân quan trọng ra sao, cũng không biết quấy rối tình dục là gì, không biết không được cho người khác đụng vào người, không biết phản kháng hay bỏ chạy. Đứng đơ người ra là điều duy nhất mình làm. Mình chỉ cứng người và đổ mồ hôi vì cái ôm chặt kì quặc của ổng.
Trong cái rủi có cái may, đúng lúc đó, ba coi sách cũng chán rồi nên kiếm mình, không thấy đâu (do ông chú đó ôm mình đứng vào góc khuất cả rồi, giờ để ý lại càng thấy kinh tởm), gọi to tên mình:
- Phương, đâu mất rồi, ra lẹ đi về!
Với tông giọng to dần về hướng mình, mình biết là ba đang tới đây, trong đầu đột nhiên nghĩ
- Chạy, chạy đi, làm ơn!
Mình vùng chạy ra, ổng cũng hoảng quá nên buông tay. Thoát một mạng. Từ đó tới nay, mình chỉ vào lại nhà sách đó đúng một lần, vào cấp 3, khi đã hiểu tất cả, thực sự đã muốn lùng sục mà đốt ổng thành tro vì trò hèn hạ đó, nhưng mặt mình không nhớ, bằng chứng không có, với cả, tương lai mình còn đang sáng sủa, chỉ vì một kẻ như vậy mà mất tất, không đáng!
À, dĩ nhiên mình vẫn xấu, hihi. Thời gian này, khu mình có nhiều mấy ông chú thích khoe "hàng" trước bàn dân thiên hạ. Nói gọn là tâm lí biến thái. Dí mấy đứa con gái cấp 1, 2 chạy vòng vòng. Mình gặp rồi, mà đang đạp xe chở con em gái, nên cũng chả để ý lắm. Cái duy nhất mình nhớ là ổng mặc áo na ná măng tô, dĩ nhiên bên trong không có gì ngoài da thịt ổng cả. Ờ, đi tiếp thôi, không gì đáng coi hết.
Bắt đầu điệu hơn và xinh hơn rồi nè, cụ thể là tầm lớp 8, 9, lúc này, mình cảm giác quấy rối nhiều hơn thì phải.
Nhà gần chợ Hạnh Thông Tây, đoạn đi về lúc nào cũng có mấy ông anh con trai ngoài đường ghẹo ghẹo, rờ tay các thứ, đi xe thì mấy ổng giữ đứng xe lại luôn. Mình biết gì đâu, thấy vậy cũng cười cười, vì dễ dãi, nên vụ đó gặp gần như hằng tuần.
Có năm lớp 9, mình học đội tuyển Sinh nên từ cơ sở 2 được sang cơ sở 1 học tập trung, thi thành phố lấy giải. Chiều hôm đó, trời hơi âm u, mây cũng tối tối hơi đặc, mọi người đều vội vã đi đi lại lại gần giờ ra về để về nhà cho lẹ. Mình tự nhiên mắc vệ sinh, định là vào toilet xong mới về, nhưng không hiểu sao, lúc đó lại tự nhủ
- Thôi kệ, để về nhà đi cũng có chết đâu, chứ nhà vệ sinh trường nhìn ghê quá à, đi vệ sinh không nổi.
Vừa kịp, bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, thấy thầy cô trong trường bu lại, bắt giữ một người đàn ông mặc nguyên một cây đen, đeo mũ lưỡi trai đen, áo sơ mi khoác ngoài đen, quần đen, riêng cái áo trong thì trắng. Mình cũng tò mò ghía vào coi, thì được một cô lao công nói
- Nãy cô vào toilet thấy thằng này núp trong nhà vệ sinh nữ nãy giờ luôn á con. May là lúc đó không có đứa nào nó vô đi vệ sinh, không thì chuyện gì cũng không biết. Mà thằng này ranh quá, chờ lúc trường đông đúc cái lẻn vào.
Rợn cả người, vậy là bản thân mình thoát một mạng rồi phải không?
Cấp 3
Mình xinh hơn hẳn. Kiểu có cả mặt mũi, có cả vóc dáng tốt, do chịu tập luyện hơn.
À ha, catcall (bạn có thể coi ở đây: https://www.youtube.com/watch?v=-HI4DC18wCg) nhiều lắm, nhìn thì chả vấn đề gì đâu nhưng ghẹo dạo dạo với mình không hợp nổi. Nó không hài chút nào đâu ha.
Điều mình nhớ nhất là mình có nói chuyện với một bạn nam, tính và mặt mũi rất được nha, có thể có cảm tình từ lần đầu tiên nói chuyện luôn. Hôm đó, mình kể bạn đó
- Ê, nãy ghê lắm luôn á, nãy ra đường đi xe ỉn vòng vòng ngoài đường chơi với con em gái, Phưn bị rờ đùi á, sợ.
- Bình thường cũng hay gặp mấy mẹ quấy rối kiểu này, khó chịu thiệt sự
Bạn biết câu bạn đó nói là gì không, một câu thôi, một câu làm mình nhớ mãi, dại ý như vầy:
- Uả, nếu pà thu hút zậy, sao chưa có pồ?
- ????
Mình đã cần bạn nghĩ đến cảm giác của mình, không phải cái đó, bạn ạ. Cảm giác như nghe chuyện bị quấy rối rất hiện nhiên. Dĩ nhiên, giờ nói chuyện lại thì vẫn có thể làm bạn, nhưng tuyệt đối, tuyệt đối mình không có chuyện có tình cảm với bạn. Một lần đủ ấn tượng rồi.
Thay đổi hoàn toàn luôn, gu ăn mặc, tóc tai, cách makeup, cách nói chuyện, biểu cảm. Mình của hiện tại, nói là trông lạnh lùng từ cái nhìn đầu tiên thì bạn đúng, mình cũng công nhận, mọi người xung quanh mình cũng công nhận. Nhưng đây là thời gian mình cảm thấy thoải mái với chính mình nhất. Mình ăn mặc theo cách mình muốn, không còn sợ ánh mắt người khác nữa (vì tháy đủ nhiều để chai luôn). Mình makeup sắc hay makeup đậm cũng chẳng quan tâm người ta đánh giá ra sao.
Quấy rối còn không? Vẫn còn, nhưng nhẹ hơn, chắc tại nhìn mình chiến quá (theo lời khen của mấy con bạn), thường chỉ nghe khen, cười cười, nhìn, cùng lắm là chỉ trỏ. Ổn thôi, vì mình đang học đủ để bảo vệ bản thân. Qúa khứ tệ, nhiều khi lại là lúc mình học được nhiều nhất, đau nhất nhưng thấm nhất. Bài học sẽ tới với bạn, lặp đi lặp lại, đến khi bạn học được nó. Đó là câu vô tình mình lướt thấy mà tâm đắc nhất. Sớm hay muộn, học nó và sống một phiên bản tốt hơn của bản thân.
À, dù phần trải nghiệm của bản thân mình là phần chính, nhưng mình chưa từng khóc vì những vấn đề của bản thân, bởi cấp 3, dù ba không tin câu chuyện cấp 1 của mình, mẹ mình tin, 2 đứa em mình tin, mẹ thậm chí còn nói:
- Sao con không nói mẹ, mẹ xử chết ổng luôn, sao chuyện này lại giấu, sao phải chịu khổ như vậy.
Mình rớt nước mắt.
Mình có con bạn chung lớp hóa học thêm, mình đăng story nhắc về chuyện quấy rối, nó nhắn lại:
- Tao cũng từng bị, trên xe buýt á, có ông chú nào cứ sáp sáp lại rồi sờ vào người tao, tao hãi vãi, mà không biết làm gì, đành chịu đựng tới trạm của mình rồi vọt lẹ xuống. Kể cho bạn bè có đứa còn cười, kêu sao đứa như nó mà gặp quấy rối được.
Mình khóc,
Mình có con bạn ngồi cạnh lớp 10, 11, nó nói:
- Tao cũng từng bị, hồi cấp 2, mà hồi đó tao mập với xấu lắm, bị ông chú nào sờ soạng, lên nói đám bạn, nó kêu mập như heo mà cũng có người quấy rối, chắc mắt ổng có vấn đề.
Mình lại khóc.
Mình có đứa bạn qua thư bên Indonesia, chơi vui vui thì gặp trúng thôi. Mình kể vụ quấy rối của mình, rồi kêu nó cẩn thận, nó gửi thư lại, kêu:
- Công nhận, bên Indo, nhiều người cũng bị quấy rối lắm, nhiều khi tui còn chẳng dám ra đường. Cảm giác không an toàn.
Và, mình có đứa bạn lớp 12 (do mình chuyển lớp đổi ban tự nhiên sang xã hội), thân cực, tính dễ thương, hoạt bát, vui vẻ, người nhỏ nhỏ. Có lần mình nhắc đến vụ quấy rối của bản thân, trong giờ ăn trưa riêng hai đứa á, nó nhìn mình, nói nhỏ:
Và, mình có đứa bạn lớp 12 (do mình chuyển lớp đổi ban tự nhiên sang xã hội), thân cực, tính dễ thương, hoạt bát, vui vẻ, người nhỏ nhỏ. Có lần mình nhắc đến vụ quấy rối của bản thân, trong giờ ăn trưa riêng hai đứa á, nó nhìn mình, cười cười, nói nhỏ:
- Mày tính ra là hên á, ổng chưa làm gì mày được cả, tao bị rồi nè, bị chính họ hàng xâm hại luôn, mà không phải một lần, mấy lần á, cái người đó là ông anh họ tao, mà tao lúc đó bé xíu à mày, chắc 3-4 tuổi gì đấy. Sau này, tao hiểu chuyện rồi, làm cả năm cấp 1, 2, trầm cảm liên tục, ngủ thì cứ bật dậy mộng du, ngồi đờ người bật tivi mà mắt vẫn nhắm (thường mộng du là do stress), muốn chết nhưng sợ ba má khổ nên thôi.
Mình nhìn nó, sao nó nói nghe như lông hồng vậy? Sao vẫn cười được vậy? Mình khóc trước mặt nó luôn, lã chã lã chã, nó kêu:
- Thôi, chuyện qua rồi mày.
Một trong ít lần mình cảm nhận được đau khổ của người khác, đau khổ của nó, nước mắt của nó toàn chảy ngược vào trong, nó không còn khóc nhiều, hay dỗi giống mấy đứa cùng tuổi, tính nó vui vẻ mà điềm đạm, hiểu chuyện, mà mình cứ thắc mắc mãi, không biết nó gặp chuyện gì mà cư xử trưởng thành sớm đến vậy. À, nó khổ, khổ hơn mình rất rất nhiều, Những người vui vẻ nhất mình thấy, toàn là những người trải qua nhiều đau khổ. Đứa bị bố mẹ chửi bới đánh đập như cơm bữa, lại là đứa tươi tỉnh và hài hước nhất trong lớp. Đứa gặp cảnh mưu sinh vất vả nhất, lại là người tử tế với bạn bè nhất. Phải nói thật, mình không hiểu gì về người khác cả, chỉ có nghe từ chính câu chuyện về trải nghiệm trong đời người ta, mới nhận ra nhiều thứ, đó là đừng phán xét. Thực sự mình sẽ phải học nhiều hơn nữa mới có được.
Vậy nên, nếu bạn cần chia sẻ việc bị quấy rối như hiện tại, cứ mạnh dạn lên, thực sự có nhiều người có thể hiểu được cảm nhận của bạn đấy!
Nguồn ảnh: Pexels
Design: Hà Phương (me)
LINK gốc: Cảm Giác Bị Quấy Rối Sẽ Ra Sao - YBOX