Khi nào thì tán tỉnh trở thành quấy rối?
Bạn sẽ không thực sự hiểu quấy rối tình dục là gì, cho đến khi chính nó xảy ra với bạn. Đây là những gì tôi học được khi bị quấy rối trên một chuyến bay dài.
Đó là một chuyến bay từ Rome (Ý) đến Caracas (Venezuela). Tôi ngồi ghế cửa sổ, view đẹp nhưng hơi bất tiện nếu muốn đi ra ngoài. Ngồi cạnh tôi là một gã người Ý khoảng hơn 60 tuổi, dáng người thấp bé, mập mạp. Trông hắn giống Al Pacino thời những năm 70, chỉ có điều người hắn có mùi khá khó chịu, cảm tưởng như hắn chưa thay quần áo cả thập kỷ.
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, hắn lập tức bắt chuyện tôi không ngừng với mấy câu xã giao. Nhưng có hai vấn đề ở đây. Thứ nhất, hắn tì cánh tay to lớn của mình lên tay ghế - ranh giới duy nhất giữa chỗ ngồi của chúng tôi. Thứ hai, hơi thở của hắn có lẽ là thứ mùi kinh khủng nhất mà hai lá phổi đáng thương của tôi từng phải chịu đựng.
Tôi cố gắng nhích đầu về phía sau để tránh mùi hôi ấy. Nhưng một phía của tôi chỉ còn là bức tường, phía còn lại thì đã bị cánh tay của hắn chiếm hữu từ bao giờ. Không còn cách nào khác, tôi phải đẩy hắn khỏi tay ghế, rồi thò tay vào balo lấy cho hắn chiếc kẹo cao su. Trước khi hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt, tôi nhanh chóng đeo tai nghe, bật iPod và nhắm mắt lại ngủ.
Khoảnh khắc yên bình đó kéo dài được 15 phút. Hắn đập vào vai tôi, nhưng tôi làm ngơ. Thế là hắn dí đầu ngón trỏ vào người tôi, khiến tôi phải mở mắt xem có chuyện gì. Hắn tiếp tục dí sát mặt vào, và gác cả chân lên đùi tôi.
Hắn ra sức tiếp tục trò chuyện, còn tôi thì phải giả vờ ngủ hoặc gây hấn thụ động để hắn ngừng nói và ngừng chiếm chỗ tôi. Nhưng hắn không những không ngừng mà còn hỏi tôi “cậu kết hôn chưa?” với một giọng điệu hết sức ngoại giao.
“Chưa, còn ông?” tôi hỏi lại.
“Tôi từng kết hôn 15 năm, nhưng giờ ly dị rồi”, gã nói. “Và như vậy nghĩa là giờ tôi được TỰ DO” - gã nhấn mạnh vào 2 chữ cuối.
“Ồ tuyệt vời, thực ra độc thân có thể là trải nghiệm rất vui đấy”, tôi đáp lại một cách sượng trân.
“Đúng vậy. Tôi có thể làm tình với bất cứ ai tôi muốn. Tự do thật sự là khi cậu có thể “xếp hình” với bất cứ ai”, gã đặt tay lên đùi tôi.
Nghe đến đây tôi chết trân. Tôi quay sang nhìn đĩa pasta đã nguội lạnh của mình, để tránh ánh nhìn chằm chằm của hắn. Rồi tôi nhìn xem thời gian bay còn bao lâu: 9 giờ 47 phút nữa. Tôi sợ hãi nghĩ đến cảnh mình sẽ mắc kẹt với lão già này trong ngần ấy thời gian.
Đọc tiếp bài viết từ LINK gốc tại đây: Khi nào thì tán tỉnh trở thành quấy rối?