
Chuyển Giới Trong Phim Ảnh và Văn Học
Bài Luận
Thứ Sáu: Chuyển
Giới Trong Phim Ảnh và Văn Học
Tác
giả/Author: Michelle
Smith, Deakin University
Người dịch/Translator: Doãn
Thi Ngọc, Hoa Sen University
Trong tiểu
thuyết
mới
“This is How it Always Is” của Laurie Frankel, đê cập
đến
một
gia đình Walsh-Adams-người Mỹ vật lộn với định kiến
về trẻ em chuyển
giới.
Là con út trong gia đình có năm anh em trai, Claude, ngoài mong muốn
trở
thành "một
đầu
bếp,
một
chú mèo, một
bác sĩ thú y, một con khủng
long, một
đoàn tàu, một
người
nông dân" thì khi lớn lên, cậu
còn nói với
bố
mẹ
rằng
con muốn
"trở
thành một
cô gái".
Gia đình Claude dễ
dàng chấp
nhận
sự
khác biệt
của
cậu,
nhưng
rất
tiếc
thế
giới
bên ngoài kia lại không chấp
nhận
được
sự
không tuân thủ
giới
tính của
một
đứa
trẻ
năm tuổi.
Ở
trường
mẫu
giáo, Claude được
phép mặc
váy, nhưng
bị
chỉ
trích vì sử
dụng
phòng tắm
dành cho con trai. Sau quyết định trở
thành Poppy của
Claude, cha mẹ
của
một
người
bạn
học
đã đe dọa
là sẽ
dùng bạo
lực
trước
tác động
kỳ lạ
mà Poppy ảnh
hưởng
tới
con trai họ.
Khi một
người
phụ
nữ
chuyển
giới
bị
bắn
trong khuôn viên trường đại học tại địa phương sau một
cuộc
gặp
gỡ
tình dục,
gia đình của
Claude đã quyết
định
rằng
Trường
Madison, Wisconsin là một môi trường
khắc
nghiệt
đối
với
Poppy và họ
chuyển
đến
Seattle, nơi
tiến
bộ
hơn.
Ho cảm
thấy
dễ
dàng hơn
khi bắt
đầu
lại,
mà không cần
giải
thích rằng
Poppy là người
chuyển
giới.
Tiểu
thuyết
của
Frankel được
lấy
cảm
hứng
từ
chính trải
nghiệm
nuôi dạy
một
đứa
trẻ
chuyển
giới
của
cô. Văn hóa phương
Tây
hiện
đang phải
đối
mặt
với
thách thức
trong việc
hiểu
về
chủ
nghĩa chuyển
giới
và thế
hệ
trẻ
em chuyển
giới
công khai đầu
tiên.
John Phillips, tác giả
của
cuốn
sách Transgender on Screen, cho rằng "sự
giao thoa giữa
các giới
tính cho thấy
sự
thách thức
về
chiều
kích văn hóa của
thời
đại
chúng ta "vì việc định nghĩa lại
giới
tính và xu hướng
tình dục
tất
yếu
đi kèm với
sự
thách thích đó". Các vấn đề thực tế vẫn còn gây nhiều
tranh cãi như:
đại
từ
ưa
thích,
sử
dụng
phòng tắm,
đủ
điều
kiện
tham gia thể
thao và điều
trị
hormone cho người
trẻ.
Trong nỗ
lực
định
hình lại
sự
hiểu
biết
của
chúng ta về
giới và giới tính, sẽ
rất
hữu
ích khi nhìn lại
cách chúng ta đã thể hiện - hoặc,
phổ
biến
chúng, nhất
là việc
bỏ
qua những
người
chuyển
giới
trong văn hóa đại chúng. Sự
thiếu
hiểu
biết
về
người
chuyển
giới
trong lịch
sử
thể
hiện
rõ trong xu hướng
văn hóa mô tả
họ
như
những
đối
tượng
của
hài kịch,
hoặc,
thường
xuyên nhất,
là kỳ lạ
và quái dị.
Những
kẻ
lập
dị
và kẻ giết
người tâm thần
Bộ
phim đình đám Glen or Glenda (1953) của Ed Wood được
thiết
kế
để
gây sốc
và chủ
yếu
nói về
một
người
đàn ông cải
trang thành phụ
nữ.
Phần
cuối
của
bộ
phim "Alan or Ann", chủ yếu bao gồm
các cảnh
quay lưu
trữ,
nói cụ
thể
hơn
về
một
nhân vật
chuyển
giới
(và có khả
năng là liên giới tính).
Alan sinh ra là con
trai, nhưng
được nuôi dưỡng
như
một
cô gái và sau đó phục vụ như một người đàn ông trong Thế
chiến
thứ
II. Trong khi hồi phục sau chiến
đấu
trong bệnh
viện,
Alan tìm hiểu
về
phẫu
thuật
chuyển
đổi
giới
tính và trở
thành một
"người
phụ
nữ
trẻ
đáng yêu". Phần "Alan or Ann" của
bộ
phim được
cho là đã được
thêm vào để
đáp ứng
yêu cầu
của
nhà sản
xuất
về
bộ
phim "chuyển đổi giới tính" gây chấn
động,
ngụ
ý rằng
những
người
chuyển
giới
là một
cảnh
tượng
kỳ dị
sẽ
làm tăng doanh thu bán vé.
Trong khi Wood đồng
cảm
với
việc
cải
trang thành phụ
nữ,
tự
xếp
mình vào loại
người
chuyển
giới,
thì hầu
hết
các phim kinh dị và phim ly kỳ theo sau đều
đặt
các nhân vật
chuyển
giới
vào vai phản
diện.
Danh sách những
kẻ
giết
người
chuyển
giới
rất
dài và dai dẳng
từ
những
năm 1960 đến
những
năm 1990.
Bộ
phim Homicidal (1961) nói về một người phụ nữ giết người, Emily. Cô ấy
đội
tóc giả
và răng giả
để
che giấu
bản
chất
thực
là Warren. Tuy nhiên, Warren sinh ra là con gái, nhưng
được mẹ nuôi dưỡng
như
là một
cậu
bé vì cha anh ta muốn có một
đứa
con trai và sẽ
làm hại
một
đứa
con gái. Để
phù hợp
với
việc
miêu tả
giật
gân về
những
kẻ
giết
người
chuyển
giới,
bộ
phim được
chiếu
với
một
"khoảng
dừng
gây sợ
hãi" ở
cao trào, trong đó khán giả có thể
rời
khỏi
rạp
và yêu cầu
hoàn lại
tiền
nếu
họ
quá sợ
hãi.
Bộ
phim Dr Jekyll and Sister Hyde năm 1971 của Hammer Horror khiến
câu chuyện
về
nhân cách tan vỡ nổi tiếng trở
nên đáng sợ
hơn
bằng
cách thúc đẩy
Jekyll pha chế
một
loại
huyết
thanh trường
sinh với
hormone nữ
từ
xác chết
bị
sát hại.
Huyết
thanh biến
Jekyll thành một
người
phụ
nữ
độc
ác và cuối
cùng giết
các cô gái để
có thêm hormone duy trì sự biến đổi.
Bộ
phim kinh dị
năm 1983 Sleepaway Camp có một cảnh cuối
khét tiếng
trong đó kẻ
giết
người
hàng loạt
được
tiết
lộ.
Nhân vật
"Angela" đứng khỏa
thân, bê bết
máu, với
dương
vật
lộ
rõ trước mắt những người
chứng
kiến
hét lên, "Ôi
Chúa
ơi!
Cô
ấy
là con trai!" Angela ban đầu là một
cậu
bé tên là Peter, nhưng bị mẹ ép phải
đảm
nhận
vai trò là chị
gái sinh đôi của
mình sau khi bà qua đời.
Bị
ép vào một
vai trò giới
tính cụ
thể
rõ ràng là một
chấn
thương,
như
trong trường
hợp
được
công khai rộng
rãi của
David Reimer, người được nuôi dưỡng
như
một
cô gái sau khi cắt bao quy đầu
không thành công. Tuy nhiên, hàm ý của Sleepaway Camp và các bộ
phim khác có những kẻ giết người hàng loạt
được
cho là được
mô tả
là người
chuyển
giới,
chẳng
hạn
như
Silence of the Lambs (1991) (và thậm chí là Psycho [1960]), là sự
không tuân thủ
giới
tính, là đáng sợ và không tự
nhiên. Như
Phillips gợi
ý, việc
tiết
lộ
những
kẻ
giết
người
chuyển
giới
không chỉ
khiến
vụ
giết
người
trở
nên kỳ lạ
và quái dị
mà còn "lợi
dụng
sự
khác biệt
của
người
chuyển
giới
để
tạo
ra nỗi
sợ
hãi và sự
ghê tởm".
Cuộc
sống
trong màu hồng: trẻ
em chuyển giới
Mới
đây, trẻ
em chuyển
giới
mới
bắt
đầu
được
thể
hiện
công khai trong văn học và phim ảnh.
Điều
này cho thấy
sự
thay đổi
từ
việc
coi thường
người
chuyển
giới
sang những
nỗ
lực
lớn
hơn
để hiểu họ và thể
hiện
họ
theo hướng
tích cực,
như
trong các
bộ
phim chính thống
Transamerica từng
đoạt
giải
thưởng
(2005).
Một
trong những
hình ảnh
đầu
tiên về
trẻ
em chuyển
giới
là bộ
phim Ma Vie En Rose của Bỉ năm 1997. Bộ
phim này tinh nghịch làm mờ
ranh giới
giữa
tưởng
tượng
và thực
tế
để
thể
hiện
suy nghĩ của
một
cậu
bé bảy
tuổi,
Ludovic, muốn
trở
thành con gái.
Mặc
dù có tính thẩm
mỹ
nghệ
thuật
và thực
tế
như
nhà
phê
bình
Roger Ebert gợi
ý, thì Ludovic đã thể hiện "không có nhận
thức
về
tình dục
trong cách ăn mặc của mình", bộ
phim đã được
xếp
loại
"R" tại Hoa Kỳ. Xếp
loại
này cho thấy
rằng
hai thập
kỷ
trước
vẫn
còn sự
khó chịu
đáng kể
với
ý tưởng
về
một
cậu
bé có thể
không "lớn
lên" khỏi
sự
nữ
tính của
mình. Nó cũng báo hiệu rằng những
người
trẻ
tuổi
không nên tiếp
xúc với
thực
tế
về
trẻ
em chuyển
giới.
Sự
nhạy
cảm
này giải
thích tại
sao chỉ
có một
số
ít truyện
dành cho trẻ
em — thường
là truyện
giả
tưởng
— có nhân vật
được
hiểu
là chuyển
giới
cho đến
những
năm gần
đây.
Đáng chú ý nhất
trong số
này là Công chúa Ozma, xuất hiện trong mọi
cuốn
sách trong loạt
truyện
Oz của
L. Frank Baum (1900-1920) ngoại trừ cuốn đầu tiên. Công chúa Ozma sinh ra là
một
bé gái, nhưng
bị
phù thủy
Mombi biến
thành một
cậu
bé tên là Tip, để ngăn bà ta trở
thành người
cai trị
xứ
Oz. Tip không nhớ mình là con gái khi Mombi buộc
phải
đưa
cậu
trở
lại
hình dạng
ban đầu
là cô gái Ozma.
Sách thiếu
nhi từ
trước
đến
nay thường
mô tả
các bé trai và bé gái "đóng vai" giới tính khác (thường
được
phân loại
là "yếu
đuối"
và "tomboy"), nhưng kỳ vọng
là những
nhân vật
này sẽ
trưởng
thành và trở
thành những
người
đàn ông và phụ
nữ
dị
tính, hợp
giới.
Phải
đến
thiên niên kỷ
mới,
một
tiểu
thuyết
dành cho thanh thiếu niên mới
có nhân vật
chính là người
chuyển
giới.
Luna (2004) của
Julie Anne Peter mô tả một cậu bé tuổi
teen, Liam, người
tiến
triển
từ
việc
chỉ
giả
dạng
con người
thật
của
mình, "Luna", vào ban đêm đến cuối cùng đưa
ra quyết
định
chuyển
đổi
công khai.
Victoria Flanagan,
trong nghiên cứu
của
mình về
việc
cải
trang trong văn học thiếu
nhi, giải
thích rằng
tiểu
thuyết
dành cho thanh thiếu niên đương
đại đã bắt
đầu
nhận
ra rằng
"việc
cải
trang có những
hàm ý liên quan đến tình dục
và bản
dạng
giới".
Những
ý tưởng
này trước
đây đã bị
cô lập
trong phạm
vi chỉ
dành cho người
lớn,
vì văn hóa phần
lớn
không thoải
mái với
việc
trẻ
em đọc
và xem những
câu chuyện
về
các nhân vật
kỳ quặc
hoặc
không tuân theo giới tính.
Làn sóng
đại
diện tiếp
theo
Tiểu
thuyết
“This is How it Always Is” là biểu tượng cho làn sóng đại
diện
tiếp
theo của
những
người
chuyển
giới.
Trong các tiểu
thuyết
và phim dành cho người lớn, những
kẻ
giết
người
tâm thần
bị
cha mẹ
ép phải
chuyển
sang giới
tính "sai" hoặc những nhân vật
bi thảm
như
người
chuyển
giới
Brandon Teena, người có hành vi cưỡng
hiếp
và giết
người
ngoài đời
thực
được
kịch
tính hóa trong Boys Don't Cry (1999), đang được thay thế
bằng
những
mô tả
tích cực
hơn
về
người
chuyển
giới.
Chúng ta bắt
đầu
thấy
những
câu chuyện
về
những
người
trẻ
tuổi
được
bạn
bè hoặc
cha mẹ
hỗ
trợ
để
sống
theo giới
tính mà họ
xác định
- chẳng
hạn
như
cậu
bé chuyển
giới
Cole trong The Fosters - và về những thiếu
niên học
cách chấp
nhận
sự
chuyển
đổi
của
cha mẹ,
như
trong bộ
phim 52 Tuesdays của Úc.
Khả
năng mới
được
phát hiện
của
trẻ
em chuyển
giới
để
bắt
đầu
quá trình chuyển
đổi
hoặc
ít nhất
là trì hoãn tuổi
dậy
thì có nghĩa là có thể có một
bé trai hoặc
bé gái chuyển
giới
trong hầu
hết
mọi
lớp
học.
Đúng là các tiểu
thuyết
dành cho người
trẻ
cũng đang bắt
đầu
đại
diện
cho trẻ
em chuyển
giới.
Tuy nhiên, giống
như
những
thách thức
liên tục
đối
với
việc
miêu tả
các nhân vật
đồng
tính nam và đồng
tính nữ
trong tiểu
thuyết
dành cho người
trẻ,
các nhân vật
chuyển
giới
vẫn
còn hiếm
và đôi khi bị
coi là không phù hợp.
Bây giờ
không phải
mối
đe dọa
của
quái vật
chuyển
giới
kỳ dị,
mà là mối
đe dọa
phá vỡ
quan niệm
nhị
phân về
giới
tính. Điều
này có khả
năng khiến
những
người
sợ
chuyển
giới
vào phòng và thấy sợ hãi nhất.
Báo The Conversation và tác giả Michelle Smith, Deakin University cho phép Gendertalkviet dịch sang tiếng Việt và đăng toàn văn. Thay mặt cho, Ban
Biên Tập Gender
Talk, chúng tôi xin gửi lời cám ơn chân thành tới Tác giả và Báo The Conversation cho phép chúng tôi đăng lại bài toàn
văn. Sự đóng
góp của Quý Báo The Conversation và tác giả rất quý giá
và ý nghĩa.
Link gốc: https://theconversation.com/friday-essay-transgenderism-in-film-and-literature-71809