Những Kiểu Đầu Tư “Điên Rồ” Của Người Độc Thân: "Đắt" Nhưng "Đáng"
Shark Linh nói: "Người thành công thường không để tiền ngủ yên", chuẩn rồi ạ. Dùng cách nào thì chẳng ai giống ai cả. Có người dùng để đầu tư bất động sản, có người trữ vàng, có người góp vốn kinh doanh và cũng không ít tham gia vào chứng khoán, ....Song song đó cũng có không ít những người đầu tư vào những thứ bị người khác cho là “vô dụng” và “lãng phí”. Chẳng hạn như:
Gom một nửa tháng lương sắm bộ đồ “camping” cơ bản rồi mỗi tháng sau đó lại lụ khụ vác thêm những món lẻ khác. Tất cả chỉ để đi “chill” một mình.
Là người sổ tiết kiệm chưa bao giờ vượt quá 40 triệu, bởi dăm ba bữa lại check-in một thành phố. Có lần kỷ lục 1 tháng đi Đà Lạt tận 4 lần.
Là chẳng buồn lòng khi thấy bạn bè sắm xe hơi chạy bon bon trên đường, tôi lại vui vẻ đầu tư đôi giày và quả tai nghe để chạy bộ mỗi tối. Mỗi tháng lại rước thêm một em “Sailor Moon” về nhà.
Là người dè sẻn chiếc Lead cũ 15 năm rồi vẫn chưa sắm mới, nhưng lại vác ngay cái máy chiếu về đặt chiếu lên trần phòng ngủ. Sau khi ăn tối thì lên giường xem bộ phim lấy lại năng lượng.
Lương tháng đầu tư gần hết cho lương thực. Ngủ có thể tuỳ tiện nhưng mà ăn thì phải ăn ngon.
- Là lương vài triệu đồng, nhưng dám mạnh tay sắm cho mình bộ vest vài chục triệu.
- ...
Dù có những thứ mà khi mình chi tiêu, người ta thắc mắc và phản đối. Tuỳ họ thôi! Để tôi kể bạn nghe những chiếc đầu tư "thú vị" của bạn bè, người thân, thần tượng của tôi. Không hẳn là để bạn “học theo” mà chí ít là để bạn cảm thấy ĐẦU TƯ có muôn hình vạn trạng, chọn gì cũng được và đừng phán xét cách tiêu tiền của bất kỳ ai.
ĐẦU TƯ VÀO ĐAM MÊ
Một trong số những người bạn trai đặc biệt nhất của tôi là một nhà văn. Cũng không hẳn là nhà văn mà là cây bút chuyên viết lách, dịch thuật, viết sách...và chắc cũng là người truyền cảm hứng nhiều nhất cho sự nghiệp “cầm bút” của tôi.
Anh là người Đức, hơn tôi tận một con giáp. Chúng tôi quen biết nhau thông qua một diễn đàn dịch thuật. Thời điểm đó, tôi chưa tới 30 còn anh đã ngót 40, ấy vậy mà từ trao đổi về nghề viết, cho đến quan điểm sống, chúng tôi khá hợp nhau.
Nhưng vốn dĩ công việc của anh là xê dịch khắp nơi để tìm cảm hứng trong công việc và anh chẳng muốn bị bó buộc trong bất kỳ mối quan hệ nào chính thức. Vì thế chúng tôi quyết định “dừng lại” và chỉ làm bạn của nhau.
Anh dành toàn bộ quãng đời của mình để đi đây đó, mỗi chỗ sẽ nghỉ lại vài tuần hoặc vài tháng. Cuộc sống anh có khó khăn không? Có chứ, nhiều nữa là đằng khác. Mỗi nơi, anh dành thời gian để tìm hiểu văn hoá hoặc có một vài mối tình và đọc-dịch-viết-ra sách. Nhưng cũng có lúc anh gần như trống rỗng, tiền tiết kiệm dùng để thanh toán chi phí chỗ ở và anh học cách sinh hoạt như người bản địa, mỗi ngày 2 bữa bằng vài lát bánh mì sandwich. Riêng anh có hối hận không? - Chắc chắn là không.
Hiện tại, chúng tôi không còn liên lạc quá thường xuyên, nhưng khoảng vài tháng chúng tôi lại hỏi thăm tin tức của nhau. Tôi chẳng bao giờ hỏi về mức thu nhập trung bình của anh thế nào (hoặc cũng có thể là mối quan hệ kết thúc quá sớm trước khi chúng tôi có thể chia sẻ những thứ thuộc về “cá nhân” như thế). Dầu vậy, tôi biết chắc rằng anh đang hạnh phúc với những thứ anh lựa chọn. Bởi mỗi lần trò chuyện cùng anh, nhìn vào đôi mắt anh hào hứng kể về những trải nghiệm của mình ở nơi này nơi nọ hay cái môi “thao thao” kể về quyển sách anh mới đọc, quyển sách anh đã được nhà xuất bản liên hệ,...
Gặp một người lướt qua cuộc đời mình như thế, tôi cảm thấy thật sự biết ơn. Vì anh cho tôi biết rằng cuộc đời mình, ngoài thứ gọi là “tiền” và “tài sản” thì "đam mê" là thứ chi tiêu mà không ngại "lỗ".
ĐẦU TƯ VÀO TRI THỨC
Một cô bé sinh năm 98 từng là nhân viên của tôi, mỗi tháng nhận lương là vào thanh toán 1 loạt sách đã lưu sẵn trong giỏ hàng. Mỗi giờ nghỉ trưa là tranh thủ ít nhất 30p để cày sách. Có hôm tôi tò mò hỏi con bé đã có bao nhiêu quyển, con bé chụp ảnh tủ sách khiến tôi phải thốt "Ngầu vậy!". Là một người hướng nội chính hiệu, thế nhưng chỉ cần ngồi tám chuyện với con bé, bạn sẽ phải mến cô gái nhỏ nhắn này vì thật hiểu chuyện và sành đời.
Anh Manager cũ của tôi, sau khi tốt nghiệp Đại Học và hoàn thành chương trình Thạc sỹ ở châu Âu, hiện tại anh đang làm Trợ lý cho Chủ tịch HĐQT của một tập đoàn danh tiếng. Ngoài ra, anh cũng làm kha khá công việc ý nghĩa khác như đi dạy Tiếng Anh cho một vài tập đoàn khác, tham gia các đội CTXH, cố vấn cho một số kênh truyền thông hay dự án cho giới trẻ. Ấy thế, tôi hỏi anh khi nào dự định mua nhà và kết hôn, anh lắc đầu “Chưa biết!” và cười bảo “Bucket list của anh vẫn nhiều, ít nhất anh sẽ chưa lấy vợ cho đến khi học xong tiếng Tây Ban Nha và tấm bằng Tiến Sĩ”.
Thật ra, anh từng phải trải qua những cuộc hoá trị kéo dài, cuộc sống anh chẳng phải suôn sẻ và đầy sắc màu tươi sáng như bạn bè trên mạng xã hội thường khen ngợi. Tài sản và hôn nhân với anh chưa bao giờ là ưu tiên thứ nhất cả. Với anh thì ngay cả tiếng Anh, anh còn phải học mỗi ngày, huống gì đến những thứ kiến thức khác. Anh chính là Mentor của tôi đấy! Lúc rơi vào "khủng hoảng tuổi 30", tôi quyết định tiếp tục đi học và mọi thứ cũng "tốt" lên nhờ lựa chọn ấy!
ĐẦU TƯ VÀO MỘT MỐI QUAN HỆ
Tôi có một cô bạn, hay lắm, từ cấp 3 cho đến bây giờ, chỉ đúng một mối tình. Từ lúc là sinh viên chị đã chăm nom anh cho đến khi chị ra trường, anh vẫn còn thêm 2 năm chuyên ngành và thực tập, đi làm vẫn là một tay chị săn sóc anh. Tôi chưa thấy ai có thể chu đáo hơn chị, mỗi buổi sáng dậy thật sớm để làm cơm và mang đến chỗ anh, treo ở trên xe và anh chỉ việc mang đi làm. Cả hai đều bận rộn nên 3 ngày một lần chị sẽ sang nhà anh để giúp anh thu dọn nhà cửa và giặt giũ, là ủi quần áo…
Đã hơn 10 năm, không danh phận, chị vẫn tình nguyện ở cạnh anh. Đôi lần khóc nhiều vì cô đơn, vì đến cả ngày sinh nhật của chị mà anh cũng quên béng, vì đến cả quà sinh nhật đền bù cũng là anh hỏi chị “Em thích gì gửi anh mua nhé!”,...
Bạn bè thường lo lắng và e rằng chị đang dành cả thanh xuân cho một mối quan hệ như thế sẽ dễ “tổn thương”. May sao, năm nay họ cưới rồi, chúng tôi đã nhận được thiệp mời. Chị tâm sự cùng tôi sau khi nhận được lời cầu hôn, có một câu đến giờ tôi vẫn nhớ như in: “Nhiều người hỏi chị sao lại yêu khờ đến thế, chẳng may không đi xa hơn, chẳng phải chị lãng phí cả thanh xuân sao. Chị chỉ nghĩ đơn giản là nếu yêu hết mình, có thể đi xa hơn hoặc không, nhưng nếu chị hời hợt thì chắc chắn 100% là chẳng thể đi xa được.”
Mỗi người bạn gặp trong cuộc đời đều là một sự sắp đặt nhân duyên. Bạn cần chính mình tìm hiểu "ý nghĩa" đằng sau cuộc nhân duyên ấy. Nếu bạn chưa có được bài học trưởng thành sau mỗi cuộc gặp gỡ, vũ trụ chắc sẽ sắp đặt một cuộc nhân duyên khác tương tự đến khi bạn đủ "năng lượng" bước sang một nhân duyên mới nhiều thử thách hơn.
Tôi cũng thế, mỗi cuộc tình của tôi đến nay không kéo dài quá 3 năm. Điều khiến tôi cảm thấy trân trọng ở đây là mỗi chặng đường bên nhau, tôi đã dốc hết sức mình cho mối quan hệ ấy. Và thứ tôi nhận được là gì? Có người giúp tôi học được cách để phân chia thu nhập để luôn tiết kiệm được một khoản cố định mỗi tháng, có người dạy tôi thế nào là "People management", có người giúp tôi nhận ra mình đã đến lúc phải học thêm một thứ ngôn ngữ thứ 3,....
Tôi nghe nhiều cuộc tình đổ vỡ chỉ vì một người hy sinh quá nhiều và người còn lại quá thờ ơ, dửng dưng. Việc đầu tư cho tình yêu như một trò chơi đầy rủi ro và tỷ suất sinh lời gần như chẳng có thể dự đoán được. Nhưng tôi tin cũng sẽ có nhiều trường hợp đặc biệt giống với tôi hay cô bạn tôi vậy, đầu tư hết mình cho một mối quan hệ đi đã, ít nhất có 50% cơ hội thành công hoặc cũng chẳng bao giờ là "thiệt thòi".
Đoạn này làm tôi chợt nhớ đến bài hát To all the boys I loved before: "Hey, hey...Shoutout to all the boys I loved before. For teaching me I needed more. I'm kinda glad they broke my heart 'cause.... Ooh, I love the shit they put me through. Because it led me to you. I kissed a lot of frogs to get to the prince...."
ĐẦU TƯ QUẦN ÁO - NGOẠI HÌNH
Tôi còn nhớ từng xem 1 đoạn clip phỏng vấn Cơ trưởng Quang Đạt, anh chia sẻ rằng món đồ mà “rất đắt” nhưng lại “rất đáng” trong đời mình chính là bộ vest thật xịn. Năm 25-30 tuổi, đầu tư một bộ vest “đắt đỏ” để mình quản lý bản thân sao cho mặc vừa đến suốt đời.
Bộ vest hay bộ váy là đại diện cho yếu tố ngoại hình. Bạn đầu tư cho chính mình là điều chẳng có gì sai cả. Thậm chí dưới góc độ của người độc thân thú vị như anh cơ trưởng kia, bộ trang phục đó còn là “kỷ vật” nhắc nhở mình luôn giữ body luôn “khoẻ”, “fit” như thời điểm năm ấy. Xứng đáng mà!
Dĩ nhiên, chúng ta không cần phải mua hàng hiệu hay đắt tới mức “vắt kiệt” túi tiền, quần áo mà “se sua” thì nó “phí" lắm. Đầu tư vừa sức mình thôi. Tôi nhớ có nhiều bài viết chia sẻ về tinh thần ăn mặc đơn giản của những bậc tỷ phú nhưng thử nghĩ xem, họ vẫn có những bộ trang phục chỉn chu để tự tin giao tiếp, thể hiện sự tôn trọng người đối diện và cả bản thân mình.
Kết quả của một một nghiên cứu trong lĩnh vực khoa học đời sống cho thấy, những người thường xuyên ăn mặc chỉn chu sẽ có tính tổ chức, sáng tạo và trách nhiệm cao trong công việc. Từ đó, chắc chắn họ sẽ là người dễ thành công trong cuộc sống.
Đầu tư một bộ đồ giá trị, khiến mình trân quý đến mức lúc nào cũng giữ cái body mình ở trong trạng thái có thể ních vừa bộ đồ đó. Đầu tư một món giá trị khoác lên con người có "giá trị" như bạn. Điều đó là xứng đáng.
ĐẦU TƯ VÀO THỰC PHẨM - SỨC KHOẺ
Chẳng ai nghĩ đây là một món đầu tư cả, vì mọi người đều cho rằng đây là khoản tiền phải chi tiêu phục vụ nhu cầu “thiết yếu”. Nhưng vô tình tôi gặp được chị, cô ấy đã truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Chị hỏi tôi có từng nghe qua “You are what you eat” chưa và chị kể về chặng đường chị chống chọi với chứng suy nhược cơ thể của mình. Chị từng kiệt quệ, cholesterol cao, nội tiết tố bị rối loạn,...và một số chứng về đường ruột. Thế là từ đó, mỗi tuần chị dành cả ngày thứ 7 để chọn và đóng gói thực phẩm cho cả tuần. Không rẻ tí nào, rất đắt là đằng khác, nhưng cơ thể, sức khoẻ quý giá đến dường nào cơ chứ? Sự đầu tư đó chẳng thừa tí nào.
Ở góc độ khác, tôi cũng có một anh bạn. Anh bảo rằng có một thứ duy nhất anh không bao giờ tiết kiệm, đó chính là đồ ăn ngon. Anh sẽ dùng chính những bữa ăn đó tiếp thêm năng lượng để mình kiếm thêm “nhiều bữa ăn ngon hơn”. Điều đó thật tuyệt.
Tôi có nhớ trong một đoạn radio tiếng Trung nhỏ, có một câu chuyện về cô nàng độc thân béo. Tủ lạnh của cô ấy luôn đầy ắp đồ ăn. Đồng nghiệp và bạn bè thường cười nhạo cô ấy, đã mũm mĩm thế kia, lương lại chẳng có là bao sao còn tốn cả núi tiền để lấp đầy tủ lạnh như vậy. Nhưng ít ai biết rằng, gia đình cô ấy có người suýt mất mạng vì trong nhà không còn bất kỳ thứ gì để ăn. Đối với cô ấy bây giờ, đồ ăn chính là thứ giúp cô ấy cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Mỗi ngày về nhà, tự tay nấu một bữa ăn ngon tự thưởng cho chính mình. Sự đầu tư đó chưa bao giờ là phí.
Tôi chỉ muốn thông qua bài viết này để nói với mọi người rằng, đừng bao giờ vì những định kiến hay phán xét của người khác mà hoài nghi bản thân. Và cũng đừng bao giờ phán xét bất kỳ cách chi tiêu của ai khác. Bởi vì mỗi thứ mà người ta đầu tư đều có “mục đích” và công dụng riêng của họ. Khoản tiền thoải mái và hạnh phúc mới là khoản đầu tư xứng đáng nhất.
Tác Giả: Bunny
Thay mặt cho Ban Biên Tập Gender Talk, chúng tôi xin gửi lời cám ơn chân thành tới Tác giả Bunny & Báo Ybox Online vì cho phép chúng tôi đăng lại bài toàn văn.
Sự đóng góp của Tác giả và Quý Báo rất quý giá và ý nghĩa. Xin trân trọng cảm ơn!