
Nói “Không” với Chuyện Tình Lãng Mạn trên Truyền Hình Thực Tế
Nói
“Không” với Chuyện Tình Lãng Mạn trên Truyền Hình Thực Tế
Tác giả/Author: Michelle
Smith, Deakin University
Người
dịch/Translator: Doãn Thi Ngọc, Hoa Sen University
Nếu bạn dưới 30 tuổi
và tự cho rằng mình xinh đẹp (nếu bạn là phụ nữ) hoặc thông minh (nếu bạn là
đàn ông), thì bây giờ là lúc để nắm bắt cơ hội thử giọng cho mùa thứ sáu của
Beauty and the Geek ở Úc. Nếu bạn là một người phụ nữ quan tâm nhiều hơn đến
việc gia nhập hậu cung để theo đuổi một người đàn ông mà bạn vừa mới gặp, thì
thật không may, đơn đăng ký cho mùa thứ hai của “Chương trình thực tế Chàng Độc
Thân của Úc-The Bachelor Australia” đã đóng gần đây.
Các phiên bản trong
nước và quốc tế của những chương trình thực tế này hay các chương trình thực tế
khác, phụ thuộc vào một nhóm phụ nữ độc
thân xinh đẹp, được ghép đôi với đàn ông theo nhiều cách khác nhau, và rất
phổ biến, tồn tại lâu trên truyền hình. Ngay cả phiên bản Úc “The Farmer Wants
a Wife – Chàng Nông Dân Muốn Vợ” cũng được chiếu trong tám mùa, trước khi nó bị
hủy bỏ.
“Những tưởng tượng về Harem”, nơi mà đàn ông được
lựa chọn nhiều phụ nữ, giống như phiên bản-
Chàng Độc Thân (The Bachelor) và Chàng Nông Dân Muốn Vợ (The Farmer Wants a Wife), có nguồn gốc từ một
tập phim đặc biệt do Fox phát sóng tại Hoa Kỳ vào năm 2000 có tên là Ai muốn
cưới một triệu phú?
Chương trình chứng
kiến một người đàn ông giàu có đó là Rick Rockwell. Rockwell chọn lựa và đánh giá 50 phụ nữ theo
cách của một cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ. Rockwell là người mà các thí sinh nữ
không thể nhìn thấy, cuối cùng đã chọn y tá Darva Conger và họ đã kết hôn ngay
lập tức.
Ai muốn cưới một triệu
phú-Who Wants to Marry a Multi-Millionaire? đã khiến cả cộng đồng tiến bộ và
bảo thủ phẫn nộ vì bản chất bóc lột
của nó. Vào năm 2002, những người điều hành đằng sau chương trình đã bị lên án vì
sửa đổi ý tưởng ban đầu theo phong cách của The Bachelor, trong đó đưa ý tưởng
quan trọng về chuyện tình lãng mạn trong truyện cổ tích được đưa vào cốt truyện hôn
nhân.
Hầu hết chúng ta đều
nhận ra rằng truyền hình thực tế chỉ mang đến cho người xem những ảo tưởng về một cơ sở trong thực tế.
Các sự kiện và cột mốc
của mỗi tập phim và seri phim đều được viết kịch bản, và đôi khi kết quả và
quyết định chịu ảnh hưởng bởi nhà sản xuất. Ví dụ, Evan Marriot, một công nhân
xây dựng đã đóng giả Joe Triệu Phú để tìm kiếm tình yêu vào năm 2003, tuyên bố
rằng nhà sản xuất chương trình đã quyết định lựa chọn cho anh ta là cô giáo
Zora Andrich, người mà anh ấy không bao giờ gặp lại nữa.
Rachel E. Dubrofsky mô
tả chương trình truyền hình thực tế là "một tác phẩm hư cấu được dựng lên, giống như các hành động trong
các chương trình đều có kịch bản, với sự thay đổi là những người thật tạo ra
tác phẩm hư cấu của loạt phim". Trong các chương trình có giải thưởng lớn như:
Beauty and the Geek hoặc Big Brother, động lực để các cá nhân cho phép mình
đóng thế cho các diễn viên được trả tiền là điều hiển nhiên. Ngoài khát vọng
nổi tiếng, điều gì thúc đẩy phụ nữ tình nguyện trở thành một trong số hàng chục
phụ nữ đang cạnh tranh để giành được sự chú ý của một người đàn ông thì vẫn
chưa rõ ràng.
Trong phim Chàng Độc
Thân-The Bachelor, người đàn ông đủ điều kiện là trung tâm của chương trình và
anh ta có thể tiếp cận 25 phụ nữ. Mục
đích cuối cùng của loạt phim có phần mâu thuẫn, dù thực tế là Chàng Độc Thân
thường xuyên gặp gỡ nhiều phụ nữ - đôi
khi chỉ trong một đêm - là để bước vào một
cuộc hôn nhân một vợ một chồng.
Phụ nữ đôi khi quyết
định rời khỏi chương trình một cách tự nguyện và từ chối một bông hồng từ chàng
độc thân tại buổi lễ kết thúc tập phim. Tuy nhiên, những người ở lại chương
trình phải chịu sự tùy hứng và ham muốn của chàng độc thân và phải cố gắng để
vẫn được yêu mến và mong muốn, bất chấp sự ghen tuông mà kịch bản đã được thiết
kế.
Những mối tình lãng mạn thực sự hiếm khi xuất
hiện trong những chương trình thực tế này. Mặc dù có hàng chục loạt phim riêng
lẻ ở Hoa Kỳ, chỉ có một số ít mối quan hệ hoặc cuộc hôn nhân lâu dài được ghi
nhận.
Điều này có thể liên
quan đến sự lựa chọn diễn viên. Các nhà sản xuất có xu hướng chọn một người đàn ông không cam kết và không có
mong muốn kết hôn cấp bách.
Ngược lại,
những người phụ nữ tạo nên hậu cung thường được miêu tả là tuyệt vọng khi tìm kiếm một nửa kia, và sự tuyệt vọng đó tăng lên theo tuổi tác. Những người phụ
nữ đẹp tuyệt trần thể hiện nỗi sợ bị "bỏ lại trên kệ" và trở thành những
bà cô già, trong khi những người đàn ông
tìm kiếm ít bị ảnh hưởng bởi mong muốn kết hôn và không lo lắng về ngày hết
hạn.
Tuổi của phụ nữ đã bị lợi dụng trong phim ‘Tuổi Tác của Yêu
Đương” năm 2007, trong đó có cựu vận động viên quần vợt người Úc Mark
Philippoussis là người đàn ông đủ điều kiện. Mặc dù anh đã 30 tuổi, nhưng những
người phụ nữ lại tranh giành sự chú ý của
anh và được chia thành các nhóm cạnh tranh là "mèo con" (ở độ tuổi
20) và "sư tử núi" (cuối 30 và đầu 40).
Trong những
chương trình thực tế này, phụ nữ thường được đặt vào những tình huống được thiết
kế sẵn nhằm kích thích những khoảnh khắc đanh
đá và cạnh tranh. Trong cuốn sách Reality Bites Back của mình, Jennifer L.
Pozner cho rằng nhiều nhiệm vụ theo kịch bản khai thác nhu cầu đã được chấp thuận:
“Chúng ta xem phụ nữ chìm xuống vực sâu
kinh tởm khi họ thực hiện một pha nguy hiểm đáng xấu hổ sau một pha nguy hiểm
khác để theo đuổi sự công nhận của nam giới. Những cô gái thành phố thò tay vào
mông bò để chứng minh sự phù hợp lãng mạn của họ với một anh chàng nhà quê dễ
thương trong chương trình Farmer Wants a Wife của Fox.”
Tất nhiên,
The Bachelor đã sản xuất loạt phim phụ, ‘Cô Nàng Độc Thân-The Bachelorette’. Điều
này không phải là cân bằng sự phân biệt giới tính bằng cách cho phép một người
phụ nữ tiếp cận với một hậu cung toàn đàn ông sao?
Phiên bản nữ của The Bachelor không phải là sự đảo ngược đơn giản của
khái niệm này. Đầu tiên, tất cả những người phụ nữ được chọn làm The
Bachelorette đều đã bị một chàng trai độc thân từ chối trong loạt phim trước
đó. Nhưng không có chàng độc thân nào được giới thiệu với hậu cung của họ và
khán giả quốc tế bị “từ chối".
Hơn nữa, phim
Cô Nàng Độc Thân-Bachelorette vẫn là món
đồ bắt mắt, giống như họ đã làm ở địa điểm quay trước đó trong hậu cung, với
nhiều cảnh quay lướt qua cơ thể của họ
trong mỗi tập phim.
Tuy nhiên,
mặc dù tập trung vào sức hấp dẫn tình dục
của Bachelorette, như Pozner chỉ ra, "các
ngôi sao nữ bị chỉ trích gay gắt vì hành xử vô độ, dù chỉ bằng một nửa những
chàng độc thân dâm đãng". Con đường tìm kiếm "người phù hợp" đối
với phụ nữ không được cho là liên quan đến việc thử nghiệm tình dục với nhiều
hơn một đối tác.
Câu hỏi đặt
ra là cái kết cổ tích của người da trắng, dị tính được tôn sùng trong loạt phim
này hiếm khi chuyển thành tình yêu
trong thực tế. Câu hỏi đặt ra là, tại sao chúng ta lại thấy những câu chuyện
"tìm kiếm người phù hợp" rất giả
tạo và vô cùng phân biệt giới tính lại hấp dẫn đến vậy?
Báo The Conversation và tác giả Michelle Smith, Deakin University cho phép Gendertalkviet dịch sang tiếng
Việt và đăng toàn văn. Thay mặt cho, Ban Biên Tập Gender Talk, chúng tôi xin gửi
lời cám ơn chân thành tới Tác giả và Báo The Conversation cho phép chúng tôi
đăng lại bài toàn văn. Sự đóng góp của Quý Báo The Conversation và tác giả
rất quý giá và ý nghĩa.
Link gốc: https://theconversation.com/saying-i-dont-to-reality-tv-romance-25788