Amanda Nguyễn: Chiến Binh Đấu Tranh Cho Quyền Của Những Nạn Nhân Xâm Hại Tình Dục
[ToMo] Amanda Nguyễn: Chiến Binh Đấu Tranh Cho Quyền Của Những Nạn Nhân Xâm Hại Tình Dục
Bộ dụng cụ chuyên dùng để thu thập bằng chứng tấn công tình dục thường được coi là thứ đầu tiên buộc tội kẻ tấn công trước pháp luật. Nhưng đối với Amanda Nguyễn, đó là thứ mà cô phải đấu tranh cho 2 lần mỗi năm - cứ mỗi 6 tháng, cô phải chiến đấu để giữ được bằng chứng của mình trong hệ thống. Ở một vài bang, có cả ngàn mẫu vật (xét nghiệm bị tấn công tình dục) cần được giám định đang tồn đọng qua hàng thập kỷ. Nhưng tại một số bang khác, chúng sẽ chẳng bao giờ được đưa ra xét nghiệm, bởi vì nếu vụ việc không được báo cáo thì chúng sẽ bị tiêu hủy ngay trong một thời gian nhất định. Ở bang Massachusetts - nơi xảy ra vụ việc của Amanda vào năm 2013- thời hạn đó là 6 tháng. Nỗi đau khổ của Amanda còn nhân lên gấp bội khi cô phải tranh đấu với hệ thống tư pháp hình sự sau vụ cưỡng bức của chính mình. Điều này đã thúc đẩy cô thành lập nên một tổ chức phi lợi nhuận chuyên bảo vệ và bảo trợ quyền lợi của các nạn nhân- Rise. Amanda và Rise đã làm việc với các quan chức để tạo ra 2 dự luật mới: Một dự luật là ở bang Massachusetts và một dự luật liên bang ở Quốc hội Hoa Kỳ, đều đã được Thượng viện thống nhất thông qua (điều chỉ xảy ra với 2,8% dự luật). Họ vẫn tiếp tục nỗ lực huy động vốn cần thiết để thông qua các dự luật tương tự trên khắp đất nước thông qua quỹ GoFundMe. Cuộc đấu tranh này đã có tiến triển tại Massachusetts với Quyền Nạn nhân Xâm hại Tình dục. Sau một ngày tại Nhà lập pháp bang Massachusetts, Amanda và các cộng sự ở Rise đã đứng suốt 14 tiếng đồng hồ để thuyết phục tất cả mọi người về sự cần thiết của dự luật này. Cách truyền tải của họ thực sự hiệu quả vì ngay tối hôm đó, Chủ tịch Hạ viện Massachusetts đã đưa dự luật lên phiên họp và cuối cùng nó đã được thông qua. Chiến thắng này đã gần như là bất khả thi, Amanda thậm chí định không lên máy bay tới Massachusetts sau khi bị nói rằng chỉ có một cơ hội rất mong manh để dự luật được thông qua. Cô thổ lộ: “Tôi đã nghĩ, tôi thà khóc ở nhà hơn là thấy nó bị từ chối.” Nhưng chính sự động viên của các thành viên trong Rise đã bảo cô ấy phải có mặt, để cô ấy có thể nhìn thẳng vào mắt họ nếu họ không thành công. Và chính lần gặp mặt trực tiếp với các thành viên của Hạ viện Massachusetts ấy đã thuyết phục họ ủng hộ mục tiêu của cô. “Không có gì mạnh mẽ hơn là nghe chia sẻ trực tiếp từ những người bị ảnh hưởng”- cô khẳng định. “Chúng tôi đã biến cơ hội của mình từ không có gì lên thành 100% trong 14 giờ đồng hồ.” Amanda cũng nhắc lại trải nghiệm cá nhân của mình, giải thích lại quá trình phức tạp mà cô phải trải qua mỗi sáu tháng để giữ được chứng cứ của cô. Tại một số bang, thời hạn này thậm chí còn ngắn hơn: ở New Hampshire là 60 ngày, và còn ở Florida, chỉ đúng 30 ngày. Mặc dù có thể tăng thời hạn này lên tới 6 tháng nhưng không có một hướng dẫn chính thức nào được cung cấp cho các nạn nhân về cách thực hiện, vì vậy cô phải linh động. Các mẫu vật xét nghiệm sẽ bị tiêu hủy nếu nạn nhân không khởi kiện. Đây là quyết định khó khăn đối Amanda, cô vẫn chưa báo cáo về vụ án do cô có một công việc toàn thời gian ở ngoài bang Massachusetts (cô hiện là Phó Liên lạc Nhà Trắng của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ và sống ở Washington, D.C.). Hiện tại cô không có thời gian và nguồn lực để tham gia một phiên tòa xét tội xâm hại trong nhiều tháng hoặc thậm chí có thể là nhiều năm. Cô chia sẻ: “Quyết định nằm ở mỗi người. Còn quy tắc “6 tháng” này thực sự làm giảm các cơ hội để tôi khởi kiện bởi vì nó sẽ phá hủy một trong những chứng cứ quan trọng nhất.” Tuy nhiên, ở Massachusetts, nạn nhân có 15 năm để đưa ra quyết định, vì đó là thời hạn của luật tố cáo. Điều này có nghĩa là mặc dù nạn nhân có thời gian là 15 năm để báo cáo về vụ việc nhưng chứng cứ thiết yếu để buộc tội kẻ xâm hại họ sẽ bị tiêu hủy chỉ trong vòng 6 tháng. “Đau đớn. Thực sự kinh hoàng và tôi còn không biết liệu công lý còn được bảo đảm hay không. ”- Amanda nói. Bảo vệ các mẫu xét nghiệm xâm hại tình dục khỏi bị tiêu hủy là một trong những khía cạnh mà họ muốn dự luật đạt được. Họ cũng mong muốn các nạn nhân được lấy các mẫu này miễn phí, yêu cầu này có thể tiêu tốn hàng ngàn đô la. Cô nói: “Tội này đang được xử lý rất bất công so với các tội khác. Tại sao mà một nạn nhân bị buộc trả tiền cho chính mẫu xét nghiệm xâm hại của mình chứ?" Nhiều biện pháp bảo vệ mà dự luật đang hướng tới để tạo luật liên bang là tương đối cơ bản, Amanda cho biết. Chúng bao gồm quyền được bảo toàn các mẫu vật trước khi hết thời hạn tố cáo, không yêu cầu nạn nhân phải trả tiền cho việc giám định (điều mà ngay cả những kẻ phạm tội kết án cũng không phải làm), bắt buộc phải thông báo cho các nạn nhân biết khi nào các mẫu vật của họ được đưa ra xét nghiệm và tất nhiên họ có thể lấy mẫu xét nghiệm của mình mà không phải trả phí. Những gì đã đạt được với dự luật Massachusetts thật sự hứa hẹn nhưng chỉ là bước khởi đầu cho những gì Rise hy vọng đạt được: đó là thông qua Dự luật về Quyền của Nạn nhân Xâm hại Tình dục trên cả 50 tiểu bang và quốc gia. Dự luật liên bang, Đạo luật cho Nạn nhân Xâm hại Tình dục, đã được Thượng nghị sĩ bang New Hampshire- Jeanne Shaheen- đưa ra hồi tháng 2. Nó nhận được sự ủng hộ từ hai đảng và được nhất trí thông qua bởi Thượng nghị viện vào cuối tháng 5. Ngay bây giờ, nó đang được Ủy ban Tư pháp Hạ viện xem xét. Amanda nói rằng Chủ tịch Hạ viện Paul Ryan cho biết nó sẽ được đưa lên Hạ viện vào tháng 9. Cô tin rằng một dự luật quốc gia sẽ có khả năng lớn định hình cách đối xử với những nạn nhân trên cả nước. Trong vòng vài tuần sau khi dự luật liên bang được giới thiệu tại Quốc hội, các quan chức từ 12 bang khác nhau đã liên hệ với Rise. Họ nói rằng họ muốn sử dụng dự luật này như một khung mẫu để thông qua một điều gì đó tương tự ở bang của họ. Sau đó, Rise biết được rằng thậm chí còn có nhiều bang hơn (đặc biệt là Minnesota), đang xây dựng dự luật của riêng họ. Amanda cho rằng: “Mọi người chỉ chưa biết được mức độ thực sự của vấn đề này. Nhưng khi họ nhận ra, họ sẽ được tiếp thêm sức mạnh bằng một ý chí thôi thúc: họ có thể làm gì đó, và rồi họ sẽ bắt tay vào thực hiện. Niềm hy vọng này rất dễ lan ra. Tuy nhiên, việc thông qua một dự luật ở Quốc hội không hề dễ dàng và … rẻ. Tất cả mọi người làm việc tại Rise đều chỉ là những tình nguyện viên, họ không thể tự hành động được, cô chia sẻ. Vì vậy, gần đây, họ bắt đầu gây quỹ GoFundMe để quyên góp đủ tiền biến dự luật này thành hiện thực trên cấp quốc gia và các tiểu bang. Mục tiêu của họ rất lớn: 450,000 đô la, và tính đến thời điểm xuất bản bài viết này, họ chỉ mới huy động được chưa tới một phần trăm của con số trên: 4,055 đô. Amanda cho biết cô đã rút cạn tài khoản cá nhân của mình để đi đi về về Massachusetts và Washington, D.C. nhằm đấu tranh cho những dự luật này. Ngoài mối lo ngại về tài chính, còn có thêm áp lực về thời gian vì dự luật phải được thông qua trước ngày 18 tháng 12 (năm 2016), ngày kết thúc phiên họp quốc hội. Cô nói: “Chúng tôi có cơ hội để biến nó thành sự thật cho tất cả mọi người trên đất nước này bởi vì nó đang thực sự xảy ra rồi. Một dự luật liên bang là một nơi và một nền tảng có thể trông thấy được.” Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu: Amanda và các cộng sự tại Rise còn mong muốn dự luật sẽ trở thành luật chung ở cả 50 bang, cũng như trên toàn thế giới. Cô vừa mới trở về từ Nhật Bản, ở đó cũng có một dự luật tương tự đang được trình bày. Với số tiền quỹ mà họ gây được, Rise hy vọng có thể cử thêm nhiều hơn nữa các nạn nhân đến để chia sẻ câu chuyện của họ với các nhà chức trách và thuê các nhân viên toàn thời gian để tiếp tục nỗ lực và nâng cao nhận thức. Amanda chia sẻ thêm: “Đây là một động lực cá nhân. Tôi không thể chờ tới ngày để có thể viết thư đến phòng giám định và nhắn rằng ‘Đây là luật.’ Tôi sẽ không còn phải làm việc này nữa. Không ai có thể tiêu hủy đi chứng cứ của tôi- hay có thể tiêu hủy của bất cứ ai khác nữa. Tôi thực sự nóng lòng để được làm như vậy.” ---------- Tác giả: Diana Pearl Link bài gốc: Amanda Nguyen: Rape Survivor Fighting for Survivors' Rights Dịch giả: Mai Võ Thảo Uyên - ToMo - Learn Something New |
Không có nhận xét nào: