Tại Sao Tôi Ghét Bỏ Màu Da Của Mình Và 5 Phương Pháp Đã Giúp Tôi Cải Thiện Hình Ảnh Bản Thân

 


“Vẻ đẹp bắt đầu từ khoảnh khắc khi bạn quyết định là chính mình.” ~ Coco Chanel

Tôi đã từng tin rằng mình là một đứa trẻ xấu xí chỉ bởi làn da sẫm màu của mình. Tôi thực sự chán ghét nước da ấy. Mỗi khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng mình chẳng hợp gu với những đứa trẻ da trắng hay đối với những đứa trẻ da đen cũng vậy.

Tôi chính là một đứa con lai giữa một người bố da đen và một người mẹ da trắng. Khi đến tuổi cắp sách tới trường, tôi vẫn không hề để tâm tới điểm khác biệt của chính bản thân. Các thành viên trong gia đình luôn hòa thuận, thương yêu nhau và tôi cảm thấy hài lòng về điều đó.

Câu chuyện bắt đầu khi tôi lên lớp hai, tôi cảm nắng một anh chàng, nhân vật chưa từng để mắt tới tôi, cậu ấy chỉ chú ý và vây quanh cô bé xinh đẹp có mái tóc vàng hoe cùng lớp. Cô bé ấy quả thực rất xinh, với những lọn tóc xoăn vàng óng cùng giọng nói êm tai, nữ tính. Bạn gái ấy luôn diện những bộ váy nhiều màu sắc để tôn lên vẻ đẹp của mình. Những lúc ở cạnh cô bạn ấy, tôi thường cảm thấy sự tồn tại của mình bị lu mờ và trở nên nhạt nhẽo. Cũng chính vì điều đó mà tôi sinh ra cảm giác chán ghét mái tóc xoăn xù xì của mình.

Việc gọi tên bằng những biệt danh bắt đầu xuất hiện trong quãng thời gian tôi lớn hơn. Tôi bị gọi bằng những cái tên như ngựa vằn, Oreo hay kẻ da màu. Quả thực những điều ấy khiến thanh xuân của tôi chìm ngập trong nước mắt.

Tôi mong rằng tôi có thể bộc bạch những điều ấy dễ dàng hơn khi tôi trở nên trưởng thành hơn. Tôi ghen ghét với những cô gái tóc vàng được các chàng trai chú ý. Thậm chí tôi còn sinh lòng ghen tị với hai người chị em gái của mình. Một người thường có được lòng yêu mến của các chàng trai và người còn lại thì có mái tóc xoăn sóng đẹp tự nhiên với độ dài chấm cổ.

Tuy nhiên, khi bước vào lớp bảy, tôi càng tỏ ra ghét bỏ màu da và mái tóc xơ xác của mình.

Tôi ngồi ở phía góc lớp vào giờ toán để làm bài tập, đồng thời trao đổi với bạn bè qua giấy ghi chú. Lấy hết dũng khí trong lòng, tôi truyền mảnh giấy cho Mike, người mình thầm thương trộm nhớ. Và cái cách anh ấy hồi âm cũng thật khiến tôi thỏa lòng.

Trong mảnh giấy đó, tôi đã hỏi cậu ấy lý do không thích tôi. Khi mảnh giấy trao tay, tôi trông đợi vào điều mà cậu ấy sẽ nói, rằng tôi đã lầm. Khi Mike trả lại tôi mảnh giấy, cậu ấy mỉm cười và khoảnh khắc đó tôi lại dấy lên tia hy vọng. Nhưng vào giây phút tờ giấy mở ra, nước mắt tôi trào ra từ khóe mắt. Trái tim như thắt lại và mắc kẹt giữa lồng ngực. Những câu từ của Mike cứ văng vẳng trong đầu như thể cậu ấy vừa nói to chúng lên vậy.

“Lý do duy nhất không phải do cậu xấu xí sao.”

Tiếng vỡ vụn dần lan tỏa trong con người tôi. Tôi vo tròn mảnh giấy trong tay nhưng lời nói kia lại chẳng thể xóa bỏ dễ dàng giống như mảnh giấy này được. Nó in hằn vào sâu trong tâm trí giống như lời chứng minh cho việc chẳng chàng trai nào yêu mến tôi trong suốt những năm tháng vừa qua.


Năm lớp 9, tôi bị gọi là ch* và bị nhổ nước bọt lên đầu. Quá xấu hổ để tìm ra vết nhơ ấy lẫn trong đống tóc xù xì của mình nên tôi đã mặc kệ chúng.

 “Sao em lại có thể mặc kệ cho chúng nhổ nước bọt lên đầu vậy?”, đó là câu hỏi mà giáo viên dạy thay đặt cho tôi sau giờ học khi cô ấy vừa gỡ miếng nước ra khỏi mái tóc của tôi.

Tôi nhún vai và rời khỏi phòng với suy nghĩ, "Nhưng sao cô cũng không cản bọn họ dừng làm điều dơ bẩn ấy lại?”

Cho tới tận khi tốt nghiệp, tôi thực sự từ bỏ việc tìm một ai đó yêu mình thật lòng. Tôi lao mình vào những buổi hẹn nhưng tôi phải làm theo những yêu cầu của đối phương. Thậm chí khi ra ngoài cùng họ, tôi còn nói rằng nếu không muốn ở cùng tôi thì họ có thể đi bất kì đâu cũng được.

Miệng mỉm cười để làm vỏ bọc cho vẻ bề ngoài nhưng thực chất trong nội tâm tôi lại đấu tranh với chính lòng tự trọng của mình. Tôi quyết định là chính mình, một con người hòa đồng, tốt bụng và luôn mỉm cười. Nhưng khi chỉ có một mình, tôi sẽ khóc để khắc lại tâm tư trong những câu truyện cũng như hành trình mà mình đã trải qua.

Một ngày nọ tại phòng máy tính của trường đại học, tôi gặp Rick. Anh ấy đã nói chuyện và có ý quan tâm tới tôi. Tôi đã đồng ý khi Rick ngỏ lời muốn hẹn tôi ra ngoài. Thế nhưng cuộc đời lại không hề đẹp như tôi mong muốn, tôi có thai và Rick thực sự đã bỏ rơi hai mẹ con tôi.

Quyết định giữ lại đứa bé, tôi nuôi nó với sự trợ giúp của bố mẹ và quay lại đại học để lấy bằng. Sau đó, tôi quyết định tập trung vào phát triển bản thân cũng như cậu con trai bé bỏng của mình. Vấp phải khó khăn là điều tất yếu nhưng tôi tin tưởng ở bản thân và 5 chiến lược dưới đây đã thực sự giúp tôi tìm được con đường yêu bản thân mình hơn. 


1. Tôi đã tự chăm sóc bản thân mình.

Mặc dù yêu bản thân cần xuất phát từ nội tại bên trong nhưng bản thân tôi sẽ cảm thấy tốt hơn nếu mình chăm chút cho diện mạo bên ngoài, nên tôi mua rất nhiều quần áo mới và thay đổi luôn kiểu tóc của mình. Điều này khiến tôi càng có thêm lòng tin rằng tôi xứng đáng với những nỗ lực đã bỏ ra. Trang điểm và khoác lên mình những bộ trang phục đẹp mắt đã giúp tôi nâng tầm cả về màu da lẫn dáng người.

Tôi cũng chăm sóc đời sống tinh thần bằng việc đọc những cuốn sách viết về phát triển bản thân và làm theo các bước để luôn giữ những suy nghĩ tích cực như nghiền ngẫm lời khẳng định tích cực cũng như nhận thức khi bản thân xuất hiện những suy nghĩ lệch lạc vì thế tôi có thể điều chỉnh lại lối suy nghĩ của chính bản thân mình.

Để tâm tới khía cạnh tinh thần và thể chất thực sự đã giúp tôi nhìn nhận bản thân theo hướng khác. Tôi cảm thấy yêu màu da của mình và nghĩ thoáng hơn trong chính tư tưởng của bản thân, vì điều đó tôi cảm thấy tự tin hơn trước rất nhiều.

2. Tôi đã ngừng bận tâm tới những gì người khác nghĩ.

Với lối sống nhút nhát và tính cách nội tâm, tôi thực sự sợ bị người khác đánh giá. Thời đại học đã giúp tôi phá vỡ vỏ bọc ấy. Tôi nói lên ý kiến của mình và đặt câu hỏi trong giờ học. Tôi dừng lại việc lo lắng xem những gì mọi người xung quanh suy nghĩ về mình bởi tôi biết điều ấy sẽ cản tôi lại. Toàn bộ sự tập trung của tôi đều hướng tới những thứ tôi muốn học và thu nhận được từ những tiết học mà tôi tham gia.

Cô bạn thân nhất của tôi thời điểm đó đã nói rằng tôi nên ngẩng cao đầu và giữ cho cái lưng thẳng mỗi khi đi trên đường. Cô ấy dạy tôi đẩy vai ra sau và giữ cái đầu ở tư thế ngẩng cao, tôi sẽ có được sự tự tin và khi đã có tự tin rồi thì không một phán xét nào có thể làm tôi tổn thương. Tôi đón nhận tư thế này và tin tôi đi, bạn sẽ cảm thấy rất tuyệt nếu như bước đi với tư thế cực kì chuẩn và cảm nhận được niềm tin đang dâng trào bên trong cơ thể.

3. Tôi tập trung vào điều tích cực.

Duy trì trạng thái tích cực không phải là điều dễ dàng. Tôi thường đắm mình trong cảm giác tiếc nuối và sau đó sẽ tự hỏi lý do tại sao tôi lại không có nhiều bạn bè hoặc không thể có lấy một buổi hẹn hò. Tôi đã thay đổi tư duy và chú tâm vào những điều tốt đẹp trong cuộc sống cũng như những thay đổi tích cực mà tôi muốn thực hiện.

Tôi đã dành rất nhiều thời gian cho đứa con trai và rèn luyện kỹ năng viết của mình, bởi đối với tôi việc trở thành nhà văn là vô cùng quan trọng, trước kia là vậy và cho tới bây giờ cũng thế! Tôi học mọi thứ trong khả năng về quản lý kinh doanh và không ngừng phát triển các kỹ năng của mình. Tôi cũng bắt đầu thiết lập quan hệ với những người tích cực có lòng tự trọng lành mạnh và mô phỏng tinh thần tự do cũng như tính cách hoạt bát của họ. Dành thời gian cho những người nhìn thế giới qua lăng kính tích cực, đầy sức mạnh đã giúp tôi thay đổi tư duy và cảm thấy tốt hơn về bản thân và cuộc sống.


4. Tôi dần nở nụ cười nhiều hơn.

Cười nhiều hơn khiến tôi cảm thấy tích cực và vui vẻ. Tôi hy vọng mọi người xung quanh cảm thấy tôi là một người dễ gần và thân thiện, vì thế tôi mỉm cười và bày tỏ sự nhã nhặn với những người xung quanh. Thật thú vị với những gì mà nụ cười có thể làm cho bạn hay với những người khác. Mỉm cười với người qua đường có thể chạm tới con tim và xoa dịu đi bất cứ tổn thương mà họ đang phải chịu đựng. Điều đó có thể khiến thế giới ngày hôm đó của họ bừng sáng cũng như giúp cho bạn cảm thấy bản thân ở trong trạng thái cực kì tốt.

Trên đường đi làm vào một ngày nào đó trong quá khứ, sau khi chọn một ly chocolate nóng tại khu ẩm thực gần đó, tôi đi vài bước hướng về phía lối ra. Một người đàn ông có vẻ ngoài không mấy gọn gàng bước vào và giữ cửa cho tôi. Tôi mỉm cười và nói lời cảm ơn. Anh ấy thoáng ngạc nhiên và sau đó mỉm cười ngập ngừng với tôi. Đó là lúc tôi nhận ra sức mạnh của nụ cười. Chính bởi hành động tử tế của người đàn ông xa lạ ấy đã tạo cho tôi một cảm giác thật tuyệt về cuộc sống này.

Bằng sự tử tế và biết ơn, tôi đã chia sẻ khoảnh khắc với một người hoàn toàn xa lạ và điều đó thật tuyệt.

5. Tôi đã tìm thấy can đảm để được là chính mình.

Sau khi thực hiện các bước trên, tôi không còn sợ hãi khi là chính mình nữa. Tôi thoát ra khỏi vùng an toàn của bản thân và thậm chí nói chuyện trước đám đông tại nhà thờ và các cuộc hội thảo mà tôi tham gia. Được là chính mình đã giúp tôi phá vỡ cái kén để thoát ra ngoài và chính những rào chắn mà tôi dựng lên khi còn niên thiếu giờ đây cũng đã dần sụp đổ.

Cho tới hôm nay, màu da không còn là thứ khiến tôi phải bận lòng nữa. Nhưng tôi vẫn không thể ưa nổi mái tóc của mình, tuy nhiên điều đó chỉ là thứ yếu mà thôi. Trên thực tế, tôi nhận ra rằng màu da không phải là điều cản trở tôi kết bạn và tìm kiếm tình yêu. Suy cho cùng tất cả là đều do chính bản thân tôi. Tôi nhận ra rằng, trước khi có bất kì ai thâm nhập vào cuộc sống của tôi thì điều ưu tiên nhất chính là yêu thương và chăm sóc chính bản thân mình.

Bây giờ tôi có một người chồng trên cả tuyệt vời, anh ấy đối xử với tôi theo cách mà tôi luôn muốn được một người đàn ông đối xử. Anh ấy coi trọng và yêu mọi thứ thuộc về tôi, kể cả những khuyết điểm mà tôi có!

Áp dụng năm chiến lược này đã đem lại cho tôi một cuộc sống mà tôi khá tự hào. Khi nhìn lại, tôi ước mình có thể nhắc nhở bản thân của thời niên thiếu rằng cuộc sống nhất định sẽ trở nên tươi đẹp hơn, chỉ cần kiên trì và tận hưởng những đặc điểm vốn có của chính bản thân mình.

Là một người da màu và tôi tự hào về điều đó. Chính bố mẹ đã đưa tôi đến với cuộc sống này và họ chính là những người tôi vô cùng yêu thương. Nếu không có họ, tôi sẽ không thể nào có được ngày hôm nay.  

----------------------------

Tác giả: Jennifer C.Lawrence

Link bài gốc: Why I Despised My Skin Color & 5 Strategies That Improved My Self-Image

Dịch giả: Nguyễn Thị Ngọc Anh - ToMo Learn Something New

Link gốc:[ToMo] Tại Sao Tôi Ghét Bỏ Màu Da Của Mình Và 5 Phương Pháp Đã Giúp Tôi Cải Thiện Hình Ảnh Bản Thân - YBOX

Thay mặt cho Ban Biên Tập Gender Talk, chúng tôi xin gửi lời cám ơn chân thành tới Tác giả và dịch giả Nguyễn Thị Ngọc AnhBáo Ybox Online vì cho phép chúng tôi đăng lại bài toàn văn. Sự đóng góp của Tác giả và Quý Báo rất quý giá và ý nghĩa. Xin trân trọng cảm ơn!