Tôi Đã Phát Triển Giá Trị Bản Thân Như Thế Nào Sau Khi Bị Quấy Rối Tình Dục Và Đuổi Việc

 “Giá trị của bạn không giảm dựa trên việc người khác không thấy được nó.” - Khuyết danh

Trong những năm 20 tuổi của tôi, tôi từng là một quản lý thực phẩm và đồ uống tại một khách sạn ở Portland, Maine. Sau khoảng một tháng làm việc tại đó, họ thuê một giám đốc cho bộ phận của tôi, một người đàn ông gấp đôi tuổi mình, người mà tôi phải báo cáo công việc.

Vào cuối tuần làm việc đầu tiên của anh ta, chúng tôi có một buổi làm quen tại một quán bar ồn ào. Khi chúng tôi uống và trò chuyện, anh ta ở rất gần tôi. Tôi tự bảo mình đó là do tiếng ồn.

Đầu gối của anh tì vào đầu gối của tôi khi chúng tôi ngồi trên ghế bar nói chuyện. Điều này làm tôi không thoải mái, nhưng tôi đã không làm gì. Anh ta đặt tay lên đùi tôi. Tôi vờ như điều đó không làm phiền mình.

Anh ta dựa rất gần vào mặt và tai tôi khi anh ta nói về bản thân và khen ngợi ngoại hình của tôi. Sau đó, anh ta dẫn tôi qua cửa với bàn tay đặt nhẹ nhàng trên vai tôi.

Những điều như vậy xảy ra nhiều hơn trong những tháng tiếp theo. Anh ta càng bước qua ranh giới vô hình đó nhiều hơn. Tôi càng cố tỏ ra ổn và thuyết phục bản thân là như vậy.

Một vài tháng sau tối hôm đó, anh ta và tôi phải đuổi việc một nam nhân viên bị than phiền, khiếu nại vì không làm việc.

Buổi sáng hôm đó, phòng Nhân sự gọi tôi vào văn phòng họ và bảo tôi rằng nhân viên đó đã nộp đơn khiếu nại tên giám đốc và tôi. Anh ta nói rằng anh ta biết chúng tôi sẽ đuổi việc anh ta, và tin rằng đó là vì chúng tôi đang yêu nhau. “Bằng chứng” của anh ta là việc anh ta nhìn thấy chúng tôi ở quán bar đêm thứ Sáu đó và thấy chúng tôi “hôn nhau.” Câu chuyện của anh ta còn được ủng hộ bởi một trưởng ca bếp.

Một vài ngày sau, cả hai nhân viên này đã thừa nhận rằng họ không thực sự thấy chúng tôi hôn nhau, họ chỉ thấy chúng tôi nói chuyện trông rất gần gũi.

Phòng Nhân sự vì thế đã bác bỏ đơn khiếu nại của tên nhân viên đó nhưng vì cảm thấy không thoải mái khi đuổi việc nên anh ta được ở lại. Một vài tuần sau sau một sự kiện được tổ chức một cách tệ hại vì thiếu nhân lực, tôi bị gọi vào phòng chủ tịch và bị đuổi việc.

Tên nam nhân viên và giám đốc của tôi vẫn được tiếp tục làm việc. Tên nhân viên được thăng chức vào vị trí trống của tôi. Tên giám đốc được bổ nhiệm làm ở một khu nghỉ dưỡng lớn ở một khu nhiệt đới.

Hai sự kiện này - bị cáo buộc ngoại tình với tên giám đốc đã kết hôn, và bị đuổi việc bởi một sự kiện công ty mà tôi không chịu trách nhiệm trong việc bổ nhiệm và quản lý nhân sự - là hai vực đáy trong sự nghiệp chuyên nghiệp của tôi.

Tôi ít khi nghĩ về khoảng thời gian đó trong cuộc đời mình, nhưng gần đây tôi nhận ra rằng tôi chưa từng nói về chuyện này bởi sự tủi thẹn vì đã để những điều này xảy đến với mình mà không phản kháng lại.


Câu chuyện này có ý nghĩa như thế nào

Tôi không nghĩ rằng tên giám đốc đó sẽ đánh tôi. Tôi còn không lo rằng mình sẽ mất việc nếu tôi đẩy anh ta ra. Tôi đã sợ rằng nếu tôi thể hiện sự không thoải mái của mình, tôi sẽ bị coi là một người phụ nữ tẻ nhạt.

Từ trong tiềm thức, tôi đã tin rằng giá trị của tôi được quyết định bởi những người ngầu hơn mình, thành công hơn mình, thông minh hơn mình, hay được yêu thích hơn mình.

Tôi tin rằng nếu tôi nói “không” với sếp tôi, anh ta sẽ nghe. Tôi đã làm việc với anh ta trong vài tháng, và dù anh ta là một tên tự cao tự đại, ngu ngốc và ích kỉ, tôi nghĩ anh ta sẽ tôn trọng giới hạn của tôi nếu tôi đặt ra. Chỉ là tôi chưa từng đặt ra giới hạn đó.

Câu chuyện này có rất nhiều lớp nghĩa, đến mức một bài viết như thế này không thể nói hết nổi.

Nhưng lí do tôi viết bài này hôm nay là để chia sẻ về điều tôi cảm thấy hổ thẹn. Tôi xấu hổ về tôi của ngày đó quá thiếu chắc chắn và quá sợ bị từ chối nên đã cho phép một tên đàn ông chạm vào mình và hành xử không đúng mực.

Tôi của ngày đó đã sợ rằng nếu mình đặt giới hạn và nói “không” thì sẽ bị coi là một người nhạy cảm, yếu đuối, thích than phiền. Tôi đã sợ mình sẽ không bằng người khác.

Tôi sẽ nói lại rằng câu chuyện này có rất nhiều lớp nghĩa; từ hệ thống gia trưởng ở chỗ tôi từng làm (và cả xã hội), đến việc lạm dụng quyền lực của nam giới, đến những trường học mà con gái không được mặc những bộ quần áo nhất định vì sẽ xao nhãng con trai, đến số lượng ít những phụ nữ trẻ đứng lên giành quyền cho bản thân trong tình huống thế này vào những năm 90, đầu 2000, và nhiều hơn nữa.

Nhưng hiện tại thứ tôi muốn nhấn mạnh cho câu chuyện này là sự không chắc chắn của bản thân. Đây là thứ tôi cảm thấy xấu hổ và bẽ bàng nhất, vì nó là yếu tố gây ra sự cố này cho tôi.


Xuyên suốt cuộc đời mình, tôi đã luôn không chắc chắn 

Trong nhiều năm, xu hướng làm hài lòng người khác đã gây cho tôi rất nhiều vấn đề trong nhiều khía cạnh cuộc sống mình. Nó là thứ đã kìm hãm tôi rất nhiều.

● Tôi không dám chấm dứt một mối quan hệ lâu năm vì sợ sẽ làm gia đình hai bên thất vọng.

● Tôi để người khác đè đầu cưỡi cổ mình, chặn họng tôi khi tôi nói và bảo tôi nên nghĩ như thế nào.

● Trong những năm gần 30 tuổi, tôi nhớ bản thân ngồi nhà một mình buồn và cô đơn, khóc rằng không ai muốn dành thời gian hoặc đi đâu với tôi, trong khi sự thật rằng tôi quá sợ và xấu hổ nhấc máy lên và hỏi vì sợ bị từ chối.

Tôi đã phí hoài quá nhiều năm tháng và đã đau khổ rất nhiều, và mọi chuyện chẳng đi đến đâu. Tôi cảm thấy mình vô dụng, không ai thích, và không biết làm gì để thoát khỏi tâm trạng này. 

Tôi đã dành nhiều năm hút cần sa để nguôi đi nỗi đau của mình. Tôi lảng tránh nghĩ về nguyên nhân dẫn đến các hành động của mình bằng cách nằm nhà hoặc tìm cớ về sớm nếu tôi phải ra ngoài. Tôi đổ lỗi cho tất cả mọi người vì cho rằng họ làm tôi như thế này. Tôi tự so sánh mình với người khác và cảm thấy bản thân thật kém cỏi.

Điều này tiếp diễn cho đến khi cuối cùng tôi nhận ra rằng nguyên nhân cho tất cả những nỗi đau tôi phải trải qua là niềm tin rằng giá trị của tôi dựa trên ý kiến của người khác.


Thứ đã cứu tôi

 

Nếu tôi có thể quay thời gian trở về để đưa bản thân một thứ, đó sẽ là một chiếc hộp chứa đựng tất cả những cảm xúc trong tôi qua những năm tháng đó để tôi có thể dừng sống làm hài lòng người khác, vì giờ đây tôi biết rằng tôi luôn xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

Trong những năm 30 tuổi, tôi cố gắng loại bỏ sự thiếu chắc chắn của mình, thứ đã kìm nén tôi bấy lâu nay. Bức tường mà tôi đã tự tạo để bảo vệ bản thân đã ngăn tôi thấy giá trị thật sự của mình.

Khi tôi đủ can đảm để phá bức tường đó đi và đối mặt với bản thân để kết nối với con người thật sự của mình, tôi đã hiểu được tôi là ai và mình nên làm gì. Tôi học cách ngừng đánh giá bản thân. Tôi hiểu được giá trị thật sự của mình. Và tôi yêu thích những gì tôi được thấy và biết.


Con đường tìm kiếm giá trị cốt lõi của tôi

Tôi nhận ra rằng nếu bạn không yêu bản thân, bạn khó có thể thấy rằng bản thân mình xứng đáng. Và sẽ còn khó hơn để yêu bản thân nếu bạn không thực sự hiểu mình. Hiểu được giá trị cốt lõi của bản thân là mảnh ghép thiết yếu cho câu đố.

Giá trị cốt lõi là những niềm tin, nguyên tắc, lí tưởng, đặc điểm quan trọng và nổi bật nhất của bạn. Chúng đại diện cho những gì bạn trân trọng và muốn bảo vệ, những gì bạn quan tâm và tâm huyết, và cách bạn sống trên thế giới này. 

Biết được giá trị cốt lõi giống như tìm được đèn pin sáng hơn để đi qua khu rừng tối. Đèn pin đó chiếu sáng một con đường phía trước - con đường đến với con người thật sự của bạn - để bạn có thể tự tin trong cuộc sống và đối mặt với các thử thách với tư cách là người bạn muốn trở thành.

Điều này giúp bạn quyết định mình vui tính hay cảm thông, thẳng thắn hay dễ dãi, quyết đoán hay cởi mở trong mọi hoàn cảnh. Tuy đây đều không phải là những quyết định dễ dàng, nhưng việc biết mình muốn gì sẽ giúp bạn đưa ra những quyết định thành thật với bản thân nhất.

Và khi bạn thật sự hiểu bản thân và hành động theo giá trị của mình, điều kỳ diệu sẽ xảy ra: Bạn sẽ hiểu rằng mình vẫn luôn xứng đáng.

Với tôi, tôi đã nhận ra rằng mình là một người phụ nữ dễ cảm thông, tốt bụng, vui tính, đúng mực luôn cố gắng phát triển bản thân. Tôi thích một người như vậy. Cô ấy thật ngầu. Tôi sẽ muốn chơi với cô ấy. 

Quan trọng hơn, tôi tin rằng người phụ nữ ấy là một người tốt đáng được tôn trọng. Điều này có nghĩa rằng tôi không cần cam chịu những tình huống vượt qua ranh giới của mình. Tôi có quyền lên tiếng khi cảm thấy không thoải mái.

Vậy bạn muốn bản thân như thế nào? Nguyên tắc và phẩm chất gì quan trọng nhất đối với bạn? Và bạn sẽ làm gì nếu bạn để những nguyên tắc và phẩm chất đó dẫn dắt mình? 


Chia sẻ với người khác về nỗi hổ thẹn của mình


Nỗi hổ thẹn nở rộ trong bóng tối. Chúng ta thường không nói về những gì khiến chúng ta cảm thấy xấu hổ. Điều này dẫn đến việc bị cô lập và chỉ biết giữ cảm xúc trong lòng.

Dù là đọc sách trên mạng, nói chuyện với bạn bè, tham gia một nhóm hỗ trợ, đi trị liệu, hay làm việc với hướng dẫn viên, hãy chia sẻ và lắng nghe. Học cách kết nối các trải nghiệm với nhau là một yếu tố thiết yếu cho sự tự cảm thông. Và chúng ta cần nó để tôn trọng và tin tưởng vào giá trị của mình, đặc biệt khi chúng ta nghi ngờ bản thân.

Bằng cách chia sẻ về sự thiếu chắc chắn của mình, tôi đã biết rằng một người bạn xinh đẹp của mình cũng nghĩ mình xấu xí. Tôi đã nghĩ rằng “Nếu một người đẹp như vậy còn có thể nghĩ mình xấu, thì có thể lối suy nghĩ của mình cũng bị sai.” Tôi nhận ra rằng kể cả những ngôi sao tài năng như Lady Gaga, Arianna Huffington hay Maya Angelou đều từng không chắc chắn về khả năng của mình. Điều này phần nào giúp tôi tự cảm thông được với bản thân, và là bước đầu tiên phá bỏ bức tường của mình.

Bạn có thể chia sẻ với ai? Nếu không chắc chắn, hoặc bạn chưa cảm thấy thoải mái để chia sẻ, hãy đọc các câu chuyện trên mạng.


Từng bước vượt qua sự thiếu chắc chắn của mình

Buồn thay, tôi vẫn chỉ là con người. Vì vậy, tôi vẫn có những lúc thiếu chắc chắn về bản thân và suy nghĩ về ý kiến người khác. Nhưng tôi biết rằng sự phát triển và trưởng thành là quan trọng cho tôi, và công việc này vẫn chưa kết thúc vì tôi vẫn muốn làm nó. 

Vậy nên, những lần tôi nói gì đó ngu ngốc và sợ bị phán xét, hoặc tôi gặp ai đó giống mình nhưng thành công hơn và sợ mình không bằng người đó, tôi đã tự rèn cho mình cách để vượt qua chúng. Tôi sẽ hỏi bản thân một vài câu hỏi để không tự trách bản thân, thay vào đó khơi lên một lối suy nghĩ cởi mở hơn. Các câu hỏi này có dạng như sau: 

● Nếu bạn tốt của tôi trải nghiệm điều này, tôi sẽ động viên cô ấy như thế nào?

● Tôi đã làm tốt nhất có thể với tất cả những gì mình có chưa?

● Nếu việc vũ trụ cho tôi trải nghiệm này là có lí do, tôi cần phải rút ra bài học gì để biến nó thành một trải nghiệm quý giá?

● Tôi đang lảng tránh những điều gì không thoải mái? Liệu tôi có chấp nhận không thoải mái để theo đuổi những gì mình muốn không?

 

Hoặc tôi sẽ lấy các câu nói, tục ngữ khích lệ mà gợi lại cho tôi khả năng và sự xứng đáng của mình:

● Tôi có thể làm những điều khó

● Sự xứng đáng của tôi không được đo bằng ý kiến người khác

● Đây chỉ là một khoảnh khắc trong đời, và nó sẽ trôi đi

● Mặc dù điều này rất khó khăn, tôi vẫn sẽ làm nó

● Tôi tha thứ cho mình vì đã phạm sai lầm. Tôi đã học từ nó và sẽ làm tốt hơn lần tiếp theo. 

Những thứ như thế này tuy đơn giản nhưng lại vô cùng giá trị. Chúng đã mang lại cuộc sống cho tôi. Và bây giờ tôi có thể nói không chút do dự rằng: Tôi yêu bản thân, tôi yêu cuộc sống của mình, tôi rất xứng đáng, và tôi là bạn thân nhất của mình. Đó là cách tôi muốn sống cuộc đời của mình.

Bởi vì những câu nói và câu hỏi như này, tôi có được sự can đảm để nói lên chính kiến của mình, có được sự tự tin để sống đúng với bản thân mà không hề hối tiếc. Và người cần được quan tâm nhất là bản thân tôi.

----------

Tác giả: Sandy Woznicki

Link bài gốc: How I Developed Self-Worth After Being Sexually Harassed and Fired

Dịch giả: Phạm Anh Vũ - ToMo - Learn Something New

Link bài gốc tiếng Việt xem tại đây: https://ybox.vn/gia-vi/tomo-toi-da-phat-trien-gia-tri-ban-than-nhu-the-nao-sau-khi-bi-quay-roi-tinh-duc-va-duoi-viec-612a1746652eeb650157c5ff