
Ngoại Hình - Vượt Qua Sự Ghê Tởm Của Bản Thân
[ToMo] Hành Trình Yêu Thương Cơ
Thể Của Tôi, Phần 3: Vượt Qua Sự Ghê tởm Đối Với Bản Thân
#1.
Chấp nhận rằng cơ thể mình cũng chỉ là tạo vật bình thường
Điều đầu tiên tôi đã làm là chấp nhận rằng cơ thể mình cũng chỉ là
một tạo vật bình thường như nó luôn thế.
Trong thời gian này, tôi cảm thấy cơ thể đã khiến tôi thất vọng
bởi không phù hợp với hình ảnh lý tưởng của mình. Như đã đề cập ở phần 1, tôi
chưa từng gặp bất kỳ vấn đề nào với chiều cao, khung cơ thể, kiểu cơ thể hay
những đặc điểm tự nhiên của mình. Tuy nhiên, tôi thực sự ghét cân nặng của tôi
vì tôi muốn trở nên gầy gò(trong khung xương và chiều cao của tôi) nhưng lại
không thể.
Chỉ tới năm ngoái, khi tôi nghe về Một Khóa Học Giảm Cân Của
Marianne Williamson: 21 Bài Học Tinh Thần Giúp Bạn Từ Bỏ Cân Nặng Mãi Mãi(dù
tiêu đề như vậy nhưng đó lại là sách điện tử, không phải một khóa học video),
đặc biệt là bài học về “Yêu Cơ Thể Của Bạn”, từ đó tôi nhận ra sự dại dột trong
suy nghĩ của mình.
Nhận thức được rằng cơ
thể của tôi không liên quan đến vấn đề cân nặng. Nó không phải là nguyên nhân
của bất kỳ vấn đề nào.
Luôn nghĩ rằng cơ thể là nguồn gốc của các vấn đề về cân nặng. Nếu
có thể thay đổi cơ thể, chẳng hạn nhẹ hơn, thì mọi vấn đề sẽ biến mất.
Tuy nhiên, cơ thể không phải là vấn đề. Luôn bình thường, được tạo
ra để sống trên Trái Đất.
Cơ thể không gây khó khăn cho cuộc sống. Nó chỉ phản ứng với việc
ăn và tiêu thụ năng lượng trong thế giới thực.
Nhìn vào cơ thể như một thực thể bình thường quan trọng trong việc
giải phóng khỏi niềm tin tiêu cực về bản thân và tình yêu.
#2. Yêu thương cơ thể,
trân trọng và tôn trọng nó như một phần của bản thân.
Bước tiếp theo của tôi là bắt đầu yêu thương cơ thể mình, hoàn
toàn và vô điều kiện.
Tôi nhớ từng được dạy từ khi mới sinh ra rằng, cơ thể là một ngôi
đền linh thiêng được tạo ra để chứa đựng linh hồn.
Nhưng, trên đường đời, tôi đã mất kết nối với lời dạy này. Tôi
không ngừng nhiếc móc cơ thể mình vì không phù hợp với hình ảnh lý tưởng. Thay
vì tôn trọng, tất cả những gì tôi nuôi dưỡng với cơ thể mình lại là lòng căm
thù cực kỳ sâu sắc.
Tuy nhiên, khi suy ngẫm về hành vi của mình, tôi nhận ra mình hoàn
toàn ngu ngốc, ích kỷ và không trân trọng những gì cơ thể đã làm cho mình.
Từ khi ra đời, cơ thể tôi đã luôn ở đó, phục vụ và nâng đỡ một
cách đầy vị tha. Nó đã liên tục bơm máu vào khắp cơ thể để tôi có thể sống. Nó
liên tục cung cấp oxy cho các tế bào để thở. Nó liên tục chiến đấu lại bất cứ
loại bệnh tật, virus hay vi khuẩn nào tôi từng gặp phải, để tôi có thể sống
trọn vẹn nhất mỗi giây trong ngày.
Dù ngày hay đêm, mưa hay nắng, cơ thể tôi đã ở cùng tôi suốt thời
gian đó, thầm lặng thực hiện nhiệm vụ của nó. Nó chưa bao giờ thất bại với tôi,
chưa từng phàn nàn về những điều nó phải làm, chưa bao giờ nói về những gì nó
phải chịu đựng từ tôi, một chủ nhân nực cười và tất cả mọi việc.
Cơ thể đã không ngừng phục vụ tôi suốt 28 năm cuộc đời và hy vọng
sẽ nhiều hơn thế nữa. Thay vì đáp lại những nỗ lực của cơ thể bằng tình yêu,
tôi đã ghét nó. Thay vì trân trọng cơ thể cho những gì nó đã làm cho tôi, tôi
lại chửi rủa nó hết lần này tới lần khác vì những điều chẳng liên quan tới nó.
Thay vì tôn trọng cơ thể mình như một ngôi đền linh thiêng và hình thức sống
đẹp đẽ vốn có, tôi lại không ngừng tố cáo nó như một đối tượng đáng khinh miệt.
Tôi mới là kẻ làm cho cơ
thể mình thất vọng.
Sau đó, tôi phải yêu, đánh giá cao và tôn trọng cơ thể mình vì tất
cả những gì nó đang có và tất cả những gì nó đã làm cho tôi, và hy vọng rằng nó
sẽ tiếp tục hỗ trợ tôi trong hành trình cuộc sống giống như cách nó đã làm
trong suốt 28 năm qua.
Tôi đã nhìn vào gương và
thấy một cơ thể hoàn hảo và lộng lẫy theo đúng nghĩa của nó.
Một chén thánh; một ngôi đền; một kiệt tác của Mẹ thiên nhiên; sự
hoàn hảo ở mức tối đa nhất của nó. Đó là những gì nó đã là trong suốt thời gian
này.
Mặc dù có thể tôi vẫn tiếp tục sở hữu một thân hình lý tưởng(chẳng
hạn như săn chắc và cân đối hơn), thì đó chỉ là một phần trong việc cải thiện
bản thân. Tôi biết, dù cơ thể tôi hiện tại đang là gì, ngày hôm nay, nó thật
hoàn hảo. Tôi yêu thương, đề cao và tôn trọng như những gì nó vốn có, đồng thời
nỗ lực làm cho nó tốt hơn.
#3. Dừng việc tự gây áp
lực cho bản thân liên tục.
Tiềm thức của tôi đã đạt đến đỉnh điểm giận dữ với việc tôi không
ngừng tự hành hạ bản thân. Từ việc thúc đẩy bản thân phải luôn làm nhiều hơn và
nhiều hơn nữa, công khai không tôn trọng những nhu cầu của bản thân (như không
ngủ khi mình cần nghỉ ngơi), tới chuyện làm những điều vượt quá giới hạn, nó đã
bị xúc phạm bởi việc tôi đã chăm sóc linh hồn và cơ thể mình cẩu thả thế nào.
Phần lớn sự tự áp lực này đến từ mặc cảm tự ti. Tôi không đủ tốt,
đây là một cuộc trò chuyện mà tôi đã nói suốt từ khi còn trẻ. Tôi từng nghĩ,
mình phải làm nhiều và nhiều hơn nữa.
Việc nhận ra rằng mình đủ tốt là điều tôi vẫn đang cố gắng làm cho
tới ngày hôm nay. Đồng thời, tôi đã đạt được những bước tiến lớn trong việc
giải phóng áp lực của bản thân thông qua các bước sau:
Buông bỏ.
Sống một cuộc đời đầy cảm
hứng chứ không phải đầy áp lực.
Ngừng tự đánh giá thấp
bản thân so với người khác.
#4. Xử lý cảm xúc (sợ
hãi, căng thẳng, v.v.) và độc lập với thức ăn.
Từ khi lớn lên, thức ăn đã trở thành trọng tâm của cuộc sống của
tôi. Dù là lúc tôi căng thẳng, nhận được tin tức tích cực, hay khi tôi chìm đắm
trong nỗi sợ hãi, thì đồ ăn luôn là câu trả lời cho tất cả các tình huống này.
Để giải quyết vấn đề về hình ảnh cơ thể của mình, tôi phải loại bỏ
vai trò không đáng có của thức ăn trong cuộc sống. Điều này nghĩa là, tôi sẽ
không tìm đến thức ăn khi cảm thấy căng thẳng/sợ hãi/hạnh phúc/tức giận/buồn
rầu/chán nản/trống rỗng/… hoặc khi tôi đối mặt với rắc rối, mà thay vào đó, tôi
sẽ học cách đương đầu với cảm xúc và vấn đề của mình như hiện tại.
Làm điều này, tôi đã được giải phóng. Tôi nhận ra rằng mình đã
dùng đồ ăn như một cái nạng để chống đỡ khỏi việc đương đầu với cảm xúc và rắc
rối khi chúng vẫn ở đó. Hiện tại, thức ăn không còn là một phần trong quá trình
giải quyết vấn đề nữa, tôi đã có thể xác định chính xác cảm xúc, các vấn đề của
mình và xử lý chúng kịp thời. Thay vì xoay quanh các vấn đề của mình một cách
vòng vo, với thức ăn là một yếu tố mang lại cảm giác ngon miệng, giờ đây tôi có
ý thức hơn về thực tế của mình và những gì mình cần làm để tạo ra một thực tại
tốt hơn (hay vì chìm ắm trong thế giới ảo tưởng của hạnh phúc, thứ thực ra lại
là nỗi thống khổ và bất hạnh sâu thẳm gắn liền với ăn uống).
Ngay cả khi tôi chưa tìm ra giải pháp cho vấn đề, tôi đã học được
rằng sẽ ổn thôi dù chưa tìm ra giải pháp nào. Tôi học được cách bình thản với
sự không chắc chắn. Tôi học được rằng, đôi khi mình có thể ngồi lại và nghiền
ngẫm về các khó khăn trong một chốc, miễn sao cuối cùng tôi có thể giải quyết
được nó.
#5. Yêu bản thân
Như một hệ quả tất yêu của mục #3, tôi học cách yêu thương chính
mình.
Sự xuất hiện liên tục của cái tôi cao chính là cách tiềm tức tôi
gửi tới một thông điệp: “Này cô gái, bạn có thể ngừng xem nhẹ bản thân được
không? Bạn có thể bắt đầu yêu thương và chăm sóc mình như cách vẫn cố làm cho
người khác được không?”
Đúng vậy, thông điệp tôi nhận được rất to và rõ ràng. Sau một thập
kỷ đấu tranh với trọng lượng cơ thể và ăn uống, tôi nhận ra rằng hình ảnh cơ
thể và các vấn đề về thực phẩm không chỉ giải quyết mối quan hệ của tôi với đồ
ăn và ăn uống. Nó còn đi sâu vào mối quan hệ giữa tôi và chính mình.
Trong thời gian này, tôi đã có một mối quan hệ tồi tệ với bản
thân. Đến mức tôi tiếp tục ăn uống vô độ sau khi đạt được mối quan hệ bình
thường với đồ ăn vào năm 2012, bởi vì tôi cảm thấy rằng tôi không xứng đáng với
một cơ thể hay cuộc đời tuyệt vời. Sự khác biệt duy nhất là thay vì ăn một cách
vô thức dựa trên niềm tin sai lệch vào đồ ăn/ăn uống, thì tôi lại ăn uống vô độ
bởi tôi thực tâm muốn trở nên béo, xấu xí và kém xinh. Nó đã bị tự phá hoại ở
mức độ cao nhất.
Khôi phục mối quan hệ của tôi với bản thân nghĩa là giải tỏa những
bất bình cá nhân, yêu thương chính mình, trân trọng con người thật của mình và
đánh giá cao nhu cầu bản thân. Khi lòng căm thù của tôi đối với bản thân giảm
đi, lòng tự ái trỗi dậy. Từ trước tới nay, tình yêu này chưa từng biến mất, nó
chỉ bị che phủ bởi lòng căm thù của tôi thôi. Xóa bỏ căm ghét đã giúp lòng tự
ái của tôi tỏa sáng một cách không khoa trương.
#6. Chịu trách nhiệm với
kích cỡ/hình hài hiện tại của mình
Điều cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, tôi đã bắt đầu
chịu trách nhiệm về hình dáng/kích thước hiện tại của tôi, bất kể nó là gì đi
chăng nữa.
Điều này tức là tôi không còn chê bai cơ thể mình vì nó “to lớn”,
“béo lùn”, “mập mạp”, hay “gầy gò”, “xấu xí”,và hơn thế nữa. Dù cơ thể tôi béo
hay gầy thì đây cũng không phải việc của nó. Như đã đề cập ở mục #1, cơ thể tôi
là tạo vật hết sức bình thường để tôi bước đi trên Trái Đất này. Kích thước và
hình dáng cơ thể tôi liên quan tới mọi điều tôi làm-thói quen ăn uống, mức độ
hoạt động, và sức khỏe của tôi.
Tôi không còn tự trách mình nữa. Không còn chỉ trích bản thân.
Không còn khắt khe với chính mình.
Thay vào đó, tôi đổ lỗi cho trách nhiệm với hành động của tôi(cụ
thể là thói quen ăn uống vô độ). Tôi đã tìm ra hàng tá hành động góp phần làm
kích thước cơ thể tôi vượt quá mức mong muốn, đó là (a)tôi ăn uống quá nhiều
vào ban đêm do tự làm bản thân căng thẳng, (b)tôi tiêu thụ thức ăn nhiều hơn
cần thiết để nhân danh: không lãng phí thức ăn, (c) tôi ăn bởi tôi cảm thấy áp
lực khi phải ăn trước mặt người khác.
Sau đó, tôi cố gắng loại bỏ những điều này khỏi đời mình, từng thứ
một.
Về sau, điều này dẫn đến một chế độ ăn uống bình thường và dần
dần, tôi đã giảm cân.
Giải pháp tự nhiên cho
vấn đề tăng cân của tôi
Thú vị là, khi tôi thực hiện 6 bước trên, cơ thể tôi bắt đầu giảm
béo.
Lưu ý rằng tôi không cố gắng giảm cân quá mức, ít nhất là không
theo cách phối hợp mà tôi đã làm trong quá khứ. Mặc dù tôi thường kiềm chế thói
quen ăn uống của mình hoặc tập thể dục nghiêm túc để loại bỏ số cân dư thừa,
nhưng lần này tôi đã không như vậy.Tôi chỉ ăn ít hơn một cách tự nhiên, ăn uống
lành mạnh hơn và bắt tay vào các hoạt động mà tôi thực sự muốn theo đuổi. Kết
quả là trọng lượng cứ vậy giảm xuống.
Điều quan trọng là cân nặng cơ thể chúng ta đơn giản chính là thứ
phản chiếu lại tâm lý bên trong. Chúng ta có niềm tin vào bản thân, thức ăn và
thế giới,những niềm tin này tự nhiên chuyển thành thói quen ăn uống và hành
động hàng ngày, thành trọng lượng cơ thể chúng ta.
Đầu đời, tôi đã sớm thấm nhuần những kiến thức khó hiểu về thực
phẩm, giảm cân, và lối sống.(Sống một cuộc sống khỏe mạnh hơn trong Thử thách
21 ngày (2012) và Thử thách thể dục 21 ngày (cũng được tổ chức vào năm 2012))
đã trở thành động lực lớn đưa tôi vào nếp cũ.) Thứ duy nhất cản trở tôi thực sự
giảm cân “quá mức” để trở nên đẹp đẽ chính là tâm hồn tôi,đặc biệt là mối quan
hệ rắc rối giữa tôi, cơ thể tôi và cùng thời điểm đó là thực phẩm/ăn uống. Cuối
cùng, tôi đã giải quyết được những vấn đề này qua 6 bước trên, hiện giờ cân
nặng của tôi cũng không còn gì để giảm nữa.
Nhìn lại, thật hài hước khi nhận ra rằng sự căm ghét cơ thể đã
ngăn cản tôi đạt được thân hình lý tưởng trong suốt thời gian qua. Chấp nhận về
bản thân và cơ thể cuối cùng đã giúp tôi nhìn nhận thân hình của mình một cách
đúng đắn, bởi giờ đây tôi là chủ nhân xứng đáng với nó.
Hiện tại, tôi mặc cỡ 8 cho áo, váy và từ 10 đến 12 với quần
jeans/quần dài. Đây không phải là kích cỡ-0 tiêu chuẩn của Hollywood, nhưng đối
với tôi và cơ thể của tôi, đây là hoàn hảo. Với kích thước này, hầu hết mọi
người nhận xét rằng tôi cao và thanh mảnh, và tôi đang ở trong mức cân nặng hợp
lý. Trong tương lai, tôi muốn duy trì cân nặng và sức khỏe thông qua việc ăn
uống lành mạnh và tập thể dục. Tôi yêu cơ thể của mình dù nó như thế nào, và sẽ
tiếp tục cải thiện để nó trở nên tốt hơn.
Tuy nhiên, hãy nhớ rằng tôi không chỉ yêu cơ thể ngày hôm nay vì
nó đã gần đạt được mục tiêu của mình. Tôi đã bắt đầu yêu thương cơ thể mình
ngay từ khi nó chưa đạt đến hình ảnh lý tưởng, điều này giúp tôi giảm cân một
cách tự nhiên và vĩnh viễn. Điều này chính là chìa khóa và rất quan trọng, và
tôi đã nhấn mạnh điều này khi chia sẻ câu chuyện của mình.