Phương Pháp Lắng Nghe Chính Mình

 


[Tâm Lý] Học Cách Lắng Nghe “Người Lớn” Trong Ta

    Thật là một điều hiển nhiên để nhìn nhận bản thân là một cá thể đơn lẻ. Bởi sau cùng, tất cả chúng ta chỉ có một cơ thể và một cái tên. Nhưng sâu trong tâm trí này, chúng ta trở thành một bản tập hợp của nhiều giọng nói – hay nói một cách trần trụi hơn – là một bầy "người".

    Hãy hình dung tâm trí ta như một nhà hát, phần lớn chìm trong bóng tối, với duy nhất chỗ đứng được chiếu sáng và micro ở trung tâm sân khấu. Tại các thời điểm khác nhau trong ngày và đêm, các nhân cách đối lập sẽ tìm cách lên tiếng cũng như giải mã thế giới đang mở ra trước mắt ta. Đôi khi, chúng là những “kẻ hoảng loạn”, là phần đông yếu tố dễ bị kích động, là một “ai đó” luôn biết tất cả rồi sẽ chẳng đi về đâu và nhanh chóng tìm đến nước mắt để khuây khỏa dù là vấn đề cỏn con nhất. Lúc khác, chúng là “kẻ tự lừa”, có những lời nói rất nghiêm khắc, cho rằng mọi chuyện là lỗi của chúng ta và mắng ta rằng cuối cùng, ta không xứng đáng được tồn tại. Hay chúng chóng trở nên “trầm cảm”, trở thành kẻ khiến ta tin rằng sự tồn tại của bản thân là một sai lầm lớn, rằng hi vọng chỉ là viển vông, và mọi lối đi đều dẫn vào bóng tối. Điểm khác biệt giữa những nhân cách này, theo nhiều cách khác nhau, là chúng rất thích chiếm lĩnh ta, thích lên tiếng - những tiếng nói hoàn toàn vô ích.


    Tuy nhiên, ta luôn cần giữ lại một nhân tố bất ngờ, rằng chúng ta cũng có một nhân cách “người lớn” ẩn sâu, mặc dù ta thường không nhận ra và vì thế hiếm khi ta thấy nó dành quyền chiếm lĩnh. Đó là nhân cách chọn nán lại trên đôi cánh, hay ngồi ở ghế sau cùng trong nhà hát hoặc chỗ nào đó trong hậu trường tối om. Nhưng “người lớn” vẫn ở đó. Chúng ta, trong suốt cuộc đời, đều có nhiều lần gặp qua những người tốt, những người khiến ta ấn tượng, để từ đó bồi thêm cho sự chín chắn, trưởng thành đối mặt với cuộc sống nơi bản thân, ngay cả khi chỉ ở bước dự kiến.

    Khi ta cho phép “người lớn” trong mình bước lên sân khấu, nó sẽ chỉ ra cho ta những giá trị cốt lõi bởi trên hết cả, nó vô cùng thông thái. Khi ta đối mặt với khó khăn, nó giúp ta tìm giải pháp. Nó biết rằng rồi sẽ có cách vượt qua. Nó không dễ dàng tuyệt vọng ở rào cản đầu tiên. Mọi chuyện có thể khó khăn trong lúc này, nhưng mọi thứ cuối cùng rồi cũng xảy ra. Hơn thế nữa, “người lớn” tử tế hơn: nó mở rộng lòng trắc ẩn với những khó khăn của chúng ta, biết ta đã trải qua những gì, và bất kì ai cũng có thể dễ dàng vượt mặt ta. Nó mang đến một quan điểm mới để giải quyết các câu hỏi: trong một thực tế rộng lớn, một vấn đề thường không nghiêm trọng như ta nghĩ. Người lớn chọn tránh xa các vấn đề phiền toái. Như thể nó biết rằng đời ta dài đến đâu, và bao nhiêu thời gian là đủ cho bản thân ta hồi phục. “Người lớn” trong ta cũng là những khoảnh khắc thực tế, nó “ép buộc” ta đi ngủ sớm, để lại điều làm ta phiền lòng cho sáng hôm sau và đảm bảo bản thân đang ăn uống đầy đủ.


     Tin tốt là dù ta không thường thấy sự xuất hiện của “người lớn”, nó có thể được “gọi tên” nhiều hơn thông qua sự kiên nhẫn từng ngày. Chúng ta có thể dần phát triển mức độ thường xuyên và mức ảnh hưởng từ những nhận định, ý kiến của nhân cách “người lớn” ấy. Ngoài ra, khuyến khích sự xuất hiện của giọng nói này không yêu cầu bất kì kĩ thuật cụ thể hoặc sự thực hành phức tạp nào. Điều duy nhất ta cần làm là – khi mọi nhân cách đang tranh giành nhau để lên ngôi – hãy chủ động giữ chân chúng một tí, hít thở sâu và hỏi bản thân một câu hỏi quyết định nhất: Trong trường hợp này, “người lớn” sẽ nói gì?

     Ví dụ, trong một cuộc gặp khó khăn với đối tác, câu hỏi của chúng ta cho bản thân nên là: “người lớn” sẽ nói gì…? Khi cảm thấy thấp thỏm và chán nản, chúng ta nên tự hỏi: “người lớn” sẽ làm gì…? Khi ai đó chưa gọi cho ta, chúng ta nên đập tan cơn hoảng loạn và thì thầm: “người lớn” suy nghĩ gì…? Nhỉ?

     Do đó, với một chút thực hành, ta có thể thấy rằng bản thân luôn có quyền lựa chọn về người sẽ lên tiếng bên trong chúng ta. Tất nhiên, “kẻ hoảng loạn”, “trầm cảm” và “kẻ ghét bản thân” sẽ luôn chực sẵn để ca bài ca về những thất bại và viễn cảnh đen tối của chúng ta. Nhưng chúng ta luôn có thể “tính giờ” và yêu cầu ai đó khác lên thay thế. Đôi khi ta cần tìm kiếm chúng cật lực hơn một chút, hoặc ta cần thực hiện một số thuyết phục và huấn luyện nhất định để giúp chúng tìm đường lên các bậc thang trong bóng tối vào những thời điểm thích hợp. Chúng ta cũng có thể phải cầu khấn chúng xuất hiện ngay lúc này. Vì thế, bất cứ lúc nào khó khăn, chúng ta chỉ cần nói: “Người lớn” của tôi sẽ làm gì?


     Và diệu kì thay, sẽ luôn có một câu đáp lại từ sâu bên trong, vì dù cho quá khứ có trôi qua khó khăn thế nào, chúng ta rồi sẽ tích lũy đủ kinh nghiệm từ tuổi trưởng thành để tạo nên nhân cách này. Thách thức đặt ra là thường xuyên kiểm tra và đảm bảo “người lớn” có nhiều thời gian “lên sóng” nhất có thể. Mọi chuyện hoàn toàn thuộc quyền hạn của ta để quyết định thứ tự lên tiếng của các nhân cách. “Người lớn” đã luôn ở trong ta, giờ ta chỉ cần nhường sân khấu lại cho nó và đảm bảo ta lắng nghe sự thông thái mà “người lớn” khuyên răn. Chỉ cần có thế, ta đã nắm chắc trong tay cách dẫn dắt bản thân qua phần đời còn lại của mình.

_______________________________________

Nguồn: Learning To Listen To The Adult Inside Us

Dịch giả: Thanh Nhàn -Tâm Lý Học Tuổi Trẻ

Biên tập: Mai Khanh

Minh họa: unsplash.com

Nguồn: https://ybox.vn/gia-vi/tam-ly-hoc-cach-lang-nghe-nguoi-lon-trong-ta-614554af0eca6b1278400323

Không có nhận xét nào: