Áp Lực Phải Trở Nên “Đặc Biệt” Trong Thời Đại Tỏa Sáng
ÁP LỰC PHẢI TRỞ NÊN “ĐẶC BIỆT” TRONG THỜI ĐẠI TỎA SÁNG
Mở đầu:
“Nếu như ai cũng muốn tỏa sáng, thì ai sẽ chấp nhận làm người bình thường”! Chúng ta đang sống trong một thời đại mà mọi thứ đều có thể được soi sáng, nơi ai cũng có thể tỏa sáng chỉ bằng một video, một tấm ảnh đẹp hay một thành tích ấn tượng. Truyền thông và mạng xã hội là nơi mà khiến cho danh tiếng, thành công và sự nổi bật trở thành thước đo giá trị của con người. Giữa những ánh sáng rực rỡ ấy, nhiều bạn trẻ thấy mình quá nhỏ bé, tầm thường và thậm chí còn lo sợ nếu không trở nên đặc biệt thì sẽ bị lãng quên. Thật trùng hợp, bản thân tôi cũng từng là người như vậy. Tôi trước đó luôn suy nghĩ rằng, nếu như tôi sống mà không giỏi hơn người khác hay không phải là người giỏi nhất thì tôi sẽ chẳng là ai cả.
1.Khi ánh sáng khiến tôi dần trở nên lạc lối
Tôi vẫn nhớ những buổi tối ngồi trước màn hình điện thoại, ngón tay lướt trên bài đăng của những bạn trẻ đã đạt được thành công ở độ tuổi đôi mươi: đứa bạn cấp ba đạt được học bổng du học, hay chỉ đơn giản là những gương mặt rạng rỡ trên những bộ ảnh lung linh được đăng tải lên mạng xã hội. Tôi nhìn họ rồi lại tự nhìn lại chính mình, một cảm giác thật khó tả: “Tại sao họ lại nổi tưởng được nhiều người để ý, mà mình vẫn là một người bình thường nhỉ”? Với thời đại công nghệ 4.0 hiện nay, thì ai cũng đều có cơ hội tỏa sáng. Chỉ bởi những bức hình đẹp, những chiếc video được edit chỉnh chu hay cả những thành tích xuất sắc ta có thể được hàng ngàn người biết đến. Nhưng cũng chính những điều ấy lại là điều khiến tôi và kể cả những người khác luôn mang trong mình áp lực vô hình: “phải trở nên đặc biệt”. Tôi đã luôn nghĩ rằng nếu như không giỏi hơn người khác thì cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa. Nhưng lại không nhận ra rằng chính việc chạy theo ánh sáng ấy tôi lại đang đánh mất sự bình yên trong tâm hồn mình.
Trong thời đại này, khiến tôi cảm thấy rằng nếu không nổi bật, bản thân sẽ bị bỏ lại. Chúng ta đang hiện diện ở một thời đại tỏa sáng nơi mọi người đều có thể thành công, lan tỏa trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm. Nhưng chính những điều ấy, tôi lại cảm thấy áp lực đến nghẹt thở.
2.Khi mọi người đều đang tỏa sáng, bản thân tôi lại sợ hãi sự mờ nhạt
Tôi thường xuyên lựa chọn những quán cafe để đi học bài nhằm nâng cao hiệu quả, đồng thời cũng nhằm tạo nên ý chí quyết tâm trong tôi. Nhưng vào một hôm, khi đang ngồi trong quán cafe ấy, tôi đã nghe được hai bạn trẻ đang bàn nhau cách làm “video tiktok viral”. Một trong hai bạn đã cất tiếng và nói rằng: Mình không cần làm video quá hay đâu, chỉ cần có những đoạn gây sốc ví dụ như biến hình một cách gợi cảm chẳng hạn, tự khắc sẽ viral thôi à”. Tôi khá bất ngờ vì không nghĩ rằng vì muốn mình trở nên đặc biệt và nổi tiếng mà giới trẻ ngày nay lại có những suy nghĩ không đúng như vậy, làm mất đi giá trị của bản thân.
Chỉ vì lời nói ngày hôm đó, đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ trong thế giới ồn ào này, ai cũng sợ bản thân mình bị lãng quên nên luôn phải cố gắng để trở nên đặc biệt. Thật tiếc vì rất ít người suy nghĩ được rằng ánh sáng nào tỏa ra cũng có cái giá của nó và không phải ai cũng có thể chịu được sức nóng của ánh sáng ấy.
3. Áp lực vô hình từ truyền thông mạng xã hội bởi những chuẩn mực thành công ảo
Mạng xã hội khiến tôi và kể cả những bạn trẻ khác bị cuốn vào những vòng xoáy của sự so sánh không hồi kết. Mỗi lần nhìn vào chiếc điện thoại tôi lại thấy người ta khoe thành tích, khoe danh tiếng, sự xinh đẹp. Và rồi dừng ở khoảnh khắc ấy, tôi lại lần nữa thấy bản thân mình thật tầm thường. Có những ngày chỉ dành thời gian chỉ để hoàn thiện một bài đăng thật chỉn chu mong ai đó chú ý, lắng nghe hoặc khen ngợi. Nhưng rồi bài viết chỉ vỏn vẹn vài lượt tương tác khiến tôi hụt hẫng và tự nghi ngờ chính mình. Tôi cũng hiểu rằng, áp lực phải trở nên đặc biệt không đến từ ai khác, mà từ chính những kỳ vọng ảo do bản thân mình dựng lên.
Những người trẻ tuổi hiện nay cũng vậy, chúng tôi luôn bị ám ảnh bởi những câu chuyện “khởi nghiệp thành công ở tuổi 20”, “trở thành triệu phú trước tuổi 25”. Xã hội luôn tôn vinh những người vượt trội nhưng lại ít ai để ý đến những người đang nỗ lực thầm lặng từng ngày. Bởi vậy nên, những người chưa thực sự “đặc biệt” như tôi, cảm thấy mình đang là kẻ thất bại.
4. Hành trình khi tôi học cách chấp nhận sự bình thường
Tôi đã mất nhiều thời gian để học cách chấp nhận bản thân. Có lúc tôi cảm thấy mình thật vô dụng khi bạn bè đã có những thành tích vượt trội, sự khởi sắc trong học tập lẫn công việc, còn tôi vẫn đang loay hoay với những ước mơ của mình. Nhưng rồi vào một ngày, tôi đã dừng lại và tự hỏi chính mình: “Nếu tôi không đặc biệt, thì liệu có hạnh phúc không”? Và câu trả lời là: “Có”.
Tôi bắt đầu tập trung vào những điều nhỏ bé nhất ví dụ như chỉ đơn giản là đọc một cuốn sách hay, giúp đỡ những người khó khăn và thậm chí là nấu một bữa cơm cho gia đình. Tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở việc tôi có nổi bật hay không mà là tôi có đang sống hạnh phúc trọn vẹn từng ngày hay không.
Một ngày nọ, tôi tình cờ đọc được câu chuyện về J.K.Rowling tác giả của một bộ truyện Harry Potter nổi tiếng. Trước khi được thế giới bước đến, bà từng bị từ chối bản thảo hàng chục lần, sống trong sự nghèo khó và tuyệt vọng. Nếu như lúc ấy người phụ nữ này chọn từ bỏ vì không được đặc biệt như ai, thì chắc có lẽ giờ đây thế giới đã mất đi một huyền thoại.
Và từ khi ấy, tôi cũng nhận ra rằng đặc biệt không phải là điểm khởi đầu, mà nó là kết quả của một quá trình dài. Mỗi người vĩ đại đều đã từng là những người bình thường. Tôi có quen biết một người bạn cùng khoa, dù thời gian học rất bận rộn, nhưng bạn ấy vẫn dành thời gian tham gia các hoạt động tình nguyện giúp đỡ những người khó khăn. Bạn ấy chưa từng khoe những điều đó lên mạng xã hội chỉ lặng lẽ làm, hoàn thành công việc và luôn nở nụ cười tươi khi ai đó nhắc đến. Tôi nghĩ rằng, có lẽ chính những người ấy mới thực sự tỏa sáng dù không cần bất cứ ánh đèn nào chiếu vào.
5. Học cách định nghĩa lại hai từ “thành công” và giá trị của bản thân
Trước đây, tôi nghĩ thành công là được công nhận, được người khác ngưỡng mộ. Giờ đây tôi đã dần hiểu ra rằng thành công thực sự là được sống đúng với bản thân mình. Nếu bạn là một người thích vẽ thì hãy vẽ dù chưa có ai xem; nếu bạn là một giáo viên thì hãy dạy khi lớp chỉ vỏn vẹn 2-3 học sinh; nếu bạn là người thích trông cây hãy gieo hạt dù không ai biết đến bạn. “Thành công không phải nằm ở chỗ bạn được bao nhiêu người công nhận, mà ở chỗ bạn có còn thấy hạnh phúc khi không ai công nhận không” Thành công không phải là tiếng vỗ tay tán thưởng mà là cảm giác yên bình khi đặt đầu xuống gối và thấy lòng mình bình yên.
Tôi cũng nhận thấy rằng, người đặc biệt thật sự không phải là người giỏi hơn tất cả, mà là người kiên định theo đuổi những gì mình thích, dù không có ai để ý. Một người mẹ tần tào chăm con, một người thầy tận tâm với học trò, hay một người trẻ sống tử tế trước một xã hội đầy rẫy cám dỗ, họ đều là những người đặc biệt theo cách riêng của họ.
6. Sống thật với chính mình khiến bạn tỏa sáng từ bên trong
Có một điều mà chúng ta luôn phải tin rằng: “Ánh sáng thật không đến từ sự phô trương, mà đến từ nội tâm của sự bình yên”
Khi chúng ta sống một cách tử tế có trách nhiệm, tự khắc ta sẽ tỏa sáng, không phải bằng những ánh đèn flash, mà bằng ánh sáng khiến ta cảm thấy ấm lòng. Tôi tập dần với cách nói lời cảm ơn, xin lỗi, chi sẻ và yêu thương. Tôi cũng học cách kiên nhẫn với chính mình, không so sánh, không ép buộc, chính điều ấy đã khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
7. Làm thế nào để thoát khỏi áp lực phải trở nên “đặc biệt”
Tôi đã tự đúc kết cho mình vài điều và tôi cảm thấy mình có thể chia sẻ những điều này đến với tất cả mọi người.
Thứ nhất, chúng ta phải học cách chấp nhận hành trình của riêng bản thân. Cuộc đời của mỗi người, không ai giống ai cả mỗi người có một tốc độ khác nhau. Đừng so sánh chương 1 của mình với chương 10 của người khác.
Thứ hai, biết cách phát triển bản thân một cách toàn diện. Hãy đầu tư cho kiến thức, năng lực, kỹ năng và sự tử tế. Mọi ánh sáng trên cao không bao giờ chiếu xuống bởi sự giả tạo.
Thứ ba, hãy học cách sống chậm, để suy nghĩ, và tận hưởng dành cho gia đình và bản thân những điều nhỏ nhặt nhất.
Thứ tư, dùng mạng xã hội một cách có chọn lọc và ý thức, bạn nên theo dõi những người truyền cảm hứng, năng lực tích cực, có kiến thức và nền tảng chuyên môn vững vàng, sẵn sàng chia sẻ, thay vì những điều khiến bản thân tiêu cực và áp lực.
Cuối cùng, hãy tự đặt ra câu hỏi: “Tôi thực sự muốn gì”? thay vì “Mọi người muốn thấy gì ở bản thân tôi”? Khi biết rõ những điều mình cần, ta sẽ không còn bị ánh sáng của người khác che mất.
8. Thông điệp mà tôi muốn gửi đến các bạn
Giờ đây, tôi đã không còn cố gắng để trở nên đặc biệt nữa. Tôi chỉ muốn trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình mỗi ngày. Tôi tin rằng, các bạn không cần phải trở nên đặc biệt vì mỗi người đều mang trong mình thứ ánh sáng riêng, có thể không quá rực rỡ nhưng cũng đủ cho soi sáng cho con đường của chính họ. Giữa một thế giới ai cũng muốn tỏa sáng, dám sống bình thường mà hạnh phúc chính là điều phi thường nhất.
Tôi không cần nổi bật, tôi chỉ cần ý nghĩa. Tôi không cần hoàn hảo, tôi chỉ cần thật lòng. Và bản thân tôi cũng hiểu rằng không cần đặc biệt để có giá trị, chỉ cần sống thật, tôi đã khác biệt rồi.
“Không ai bắt buộc bạn phải tỏa sáng như một ngôi sao – chỉ cần bạn không tự mình làm mờ đi thứ ánh sáng nhỏ bé của bạn, thế đã là đủ rồi”
Tác giả: Đoàn Thanh Thảo Vy - Nguồn: Triết Học Tuổi Trẻ
LINK ĐẦY ĐỦ : https://ybox.vn/triet-hoc-tuoi-tre/ap-luc-phai-tro-nen-dac-biet-trong-thoi-dai-toa-sang-68f1c6506917710d794c63aa

Không có nhận xét nào: